“Cà phê của cô đây, Mạnh tiểu thư.” Người phục vụ đặt ly xuống bàn, thái độ kính cẩn hơn hẳn khi phục vụ những vị khách khác.
“Cảm ơn nhé.” Mạnh Huyền gập laptop lại, mỉm cười dịu dàng.
“Hôm nay buôn bán không được tốt sao?”
Theo lệ thường, dù không phải giờ cao điểm, quán cũng phải lấp đầy được một nửa số bàn. Thế nhưng hôm nay chỉ lác đác có vài người.
“Không hẳn ạ. Nhờ phúc của Tiểu Kỷ tiên sinh, quán chúng tôi lúc nào cũng đông khách ạ.”
Người phục vụ cúi người, hạ giọng như sợ bị nghe thấy: “Hôm nay Tiểu Kỷ tiên sinh có hoạt động ở trường, nên mọi người đều chạy sang xem buổi báo cáo của cậu ấy hết rồi.”
CHANCE, chuỗi cà phê với hàng vạn chi nhánh toàn cầu, và chi nhánh đối diện trường này chính là nhà do Kỷ Thần, em họ của Mạnh Huyền mở.
Ba năm trước, khi Kỷ Thần được đặc cách nhận vào khoa Khoa học Máy tính, rồi lập tức trở thành nam thần của trường. Tên tuổi và sức hút của Kỷ Thần cũng kéo theo doanh thu của quán tăng vọt.
Kỷ Thần sinh ra trong gia đình giàu có, IQ cao chạm nóc, thi cử lúc nào cũng đứng đầu. Từ nhỏ đã được ca tụng là thiên tài.
Một người hoàn hảo, sống trong điều kiện tốt nhất, nên cũng tự nhiên cũng trở thành hình mẫu được vô số bạn học ngưỡng mộ.
Nhất là khi Kỷ Thần vừa cao ráo tuấn tú, chân dài dáng chuẩn, lại mang vẻ lạnh lùng, xa cách.
Cũng vì không thích bị quấy rầy, ngoài giờ học, anh hiếm khi ở lại trường. Phần lớn thời gian đều ở trong phòng riêng của quán cà phê.
Hoàng hôn dần buông xuống.
Cửa kính bị đẩy ra, đánh thức ánh mắt ngái ngủ của người phục vụ.
“Tiểu… Tiểu Kỷ tiên sinh!”
“Tiểu Kỷ tiên sinh, chúc buổi chiều tốt lành!”
Người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ vest lịch thiệp xuất hiện ở cửa, hai tay anh buông thõng tự nhiên, mái tóc được chải chuốt gọn gàng. Anh chỉ khẽ gật đầu, ngũ quan anh tuấn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Anh nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm ai đó.
“Tiểu Thần, ở đây.” Giữa ánh mắt của mọi người, Mạnh Huyền thân mật vẫy tay gọi anh.
Người phục vụ bưng khay nhanh chóng đi theo: “Tiểu Kỷ tiên sinh, nước lọc của cậu đây.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì.” Mặt người phục vụ đỏ bừng, ôm khay đĩa hấp tấp chạy đi.
Khác với những người ngưỡng mộ khác, ánh mắt Mạnh Huyền nhìn em họ mình lại có thêm vẻ trêu chọc: “Chậc chậc, Đại nam thần nhà ta mặc vest cũng có một phong vị riêng, chẳng trách làm mấy cô gái mê mẩn điên đảo.”