“Tìm không thấy?” Lạc Lâm Chấn Quân ngồi ở sau bàn gỗ tử đàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn. Hương trà Bạch Hào Ngân Châm* trong chén sứ thanh hoa tay phải niệu niệu phiêu ra.
“Dạ.” Thị vệ Hồng Bào cúi đầu quỳ trên mặt đất.
“Vệ Kiêu này bản lĩnh thật không nhỏ…” Lạc Lâm Chấn Quân nhất phái khiêm văn* thoải mái, mày kiếm hơi hơi nhếch lên.
“Thuộc hạ vô năng, thuộc hạ nhất định dốc hết khả năng, tiếp tục tra xét!” Thị vệ thấp thỏm lo âu.
Lạc Lâm Chấn Quân bước đi thong thả đến bên người thị vệ nghiêng đầu nở nụ cười, thuần lương dịu dàng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai thị vệ.
“A!” Một tiếng kêu rên vang lên. Cánh tay phải của thị vệ xụi lơ thõng xuống bên sườn phải.
Lạc Lâm Chấn Quân xuôi theo cánh tay một đường với lên vai phải, năm ngón tay khép lại ném người ra ngoài cửa.
Bụi đất hỗn độn bay lên, Hồng Bào thị vệ ngã thật mạnh trên mặt đất, đi đôi với tiếng rơi xuống đất còn có tiếng rung động két kẹt cửa bị phá thủng.
Lạc Lâm Chấn Quân như cũ nhẹ cười nhạt, chậm rì rì nói: “Một thanh Hàm Quang ta còn không để ở trong lòng, nhưng nếu tìm không trở về thể diện Lạc Lâm gia, vậy các ngươi cũng không cần trở lại…”
Ngoài cửa viện một thị vệ Hắc Y cực kỳ im lặng quỳ, thị vệ Hồng Bào bị ném đi ra ngoài lúc này cũng cắn răng liều mạng nhịn lại rên rỉ đau đớn.
“Lạc Lâm gia ta từ trước đến nay không thiếu Hắc Y, nắm lấy cơ hội ta cho các ngươi tìm được người, chính là bảo trụ mạng của các ngươi.”
“Về phần Hồng Bào kia…” Lạc Lâm Chấn Quân chỉ lưu lại một bóng lưng cao ngất. “Ta từ trước tới giờ không dưỡng phế vật…”
Theo cánh cửa khép lại, ngăn che bóng dáng Lạc Lâm Chấn Quân, một người tử sam u u xuất hiện, tức khắc bọn thị vệ mồ hôi lạnh lớp lớp. Tử Sam từ trước đến nay là tâm phúc của thiếu chủ, mỗi người võ công cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn.
Tử Sam mặt không chút thay đổi đi đến bên người nằm trên mặt đất Hồng Bào vệ, một tay nhẹ nhàng tại đỉnh đầu hắn vỗ, Hồng Bào vệ kia liền mềm mại ngã xuống, không còn một tiếng động.
“Hồng Bào khuyết một người, ít ngày nữa lấy từ trong Hắc Y tuyển ra. Nếu ngày sau ai tái làm việc bất lợi, hôm nay của hắn liền là ngày mai của các ngươi.” Mỗi chữ mỗi câu, làm người run rẩy.
Trong phòng Lạc Lâm Chấn Quân lẳng lặng ngồi ỷ gỗ lim, chuyên chú nhìn một thanh kiếm phiếm hàn quang lãnh liệt, hai ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mũi kiếm, hơi hơi gảy ra, trường kiếm lập tức một tiếng ngâm nhẹ.
Nghiêng qua thân kiếm, hai chữ Hàm Quang rõ ràng lọt vào trong mắt.
Lúc này ba Tử Sam bên cạnh, đều cúi đầu khoanh tay, cung kính đứng ở một bên.
“Phái người nói cho Nhạn Hồng Lâu, Lạc Lâm gia treo giải thưởng truy nã Vệ Kiêu, bất luận sống chết.”
Lạc Lâm Chấn Quân nhìn Hàm Quang kiếm trên tay, hừ nhẹ một tiếng, tiện tay ném qua một bên.
Nếu giang hồ đều nhìn chằm chằm Lạc Lâm sơn trang, vậy hắn liền bồi giang hồ này loạn một chút, hắn cũng muốn nhìn xem Bích Vân Tiêu Thiên lúc này có thể không đếm xỉa đến nữa hay không.
Vệ Kiêu ở trong rừng khốn khổ chạy trốn, y phục đã bị hắn xé rách tả tơi để băng bó vô số miệng vết thương, máu tươi đỏ sẫm xuyên thấm qua tầng tầng mảnh vải chảy ra, tăng thêm ba phần thê thảm.
Bất chấp chạc cây đánh ở trên mặt vạch ra vết thương mảnh dài, hắn một mạch chạy như điên.
Khoảng cách hắn thoát đi Lạc Lâm gia đã tới ba ngày, hắn hầu như chẳng bao giờ chợp mắt. Đã nhiều ngày không ngừng có người Hắc Y và Hồng Y ở trong rừng lùng tìm tăm tích hắn.
Có trực tiếp va chạm, cũng có âm thầm né qua. Cũng may mấy người Hắc Y chạy trước chiếm đa số, võ công không cao, Vệ Kiêu nắm rõ địa hình trong rừng, bố trí xuống không ít bẫy rập, mặc dù cuối cùng vô dụng, sau hắn liều mạng đánh cuộc trốn trong ao bùn hoặc dưới sông, những người đó cũng không hẳn có thể phát hiện. Chỉ là mới đây hắn từ một nơi bí mật gần đó quan sát, những người Hồng Y võ công cao cường dần dần tăng lên.
Biết điểm ấy Vệ Kiêu không khỏi buồn bực trong lòng. Vết thương đã chuyển biến xấu, một ít dần dần thối rữa, nội thương khiến hắn hiện tại khẽ hấp khí liền một trận đau âm ỉ*.
Sớm muộn sẽ bị bắt được, Vệ Kiêu đang trong lẩn trốn lần đầu tiên có chút nhụt chí.
Bóng đêm lại một lần nữa buông xuống, Vệ Kiêu núp trong ao bùn chậm rãi bò lên bờ, cả người dính nhầy khó ngửi. Còn chưa đứng dậy, một bóng râm đã xuất hiện ở trước mắt.
Mạnh ngẩng đầu, Vệ Kiêu trong lòng kinh hãi, hoảng hốt bỗng dâng lên.
Đây là một cao thủ, hơn nữa là tuyệt đỉnh cao thủ.
Hồng y, ngân giáp, quỷ diện, quanh thân dày đặc âm lệ quỷ.
Bản thân quyết không là đối thủ của hắn, Vệ Kiêu trong lòng hiện lên mọi loại ý nghĩ, cuối quy về cay đắng. Nếu như người này xuất thủ, trong vòng ba chiêu hắn tất bại không thể nghi ngờ.
Lại không ngờ người nọ lui về phía sau một bước, từ phía sau gỡ xuống một cây đao, ném trước mặt Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên người trước mặt.
“Đao này danh là Chiếu Uyên, trên nó có giấu kinh thế đao pháp, lấy nội lực của ngươi, chỉ có thể học một phần trong đó, nhưng đủ để làm ngươi thoát khỏi quẫn cảnh, thoát khỏi ‘chầu trời’.”
“Ngươi là ai? Vì sao cho ta Chiếu Uyên đao?” Vệ Kiêu cảnh giác nhìn người trước mặt, người thêu hoa trên gấm rất nhiều, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đã ít lại càng ít, huống chi xưa nay không quen biết, dụng tâm này khiến người ta không thể không phòng.
“Cử động này bất quá vì theo tình thế, ngươi khỏi cần đoán bừa thêm.” Trong mắt nam nhân lộ vẻ khinh thường. “Ngươi bây giờ còn sống, chẳng qua là Lạc Lâm Chấn Quân còn chưa chân chính hạ thủ…” Nam nhân nói xong không nhìn Vệ Kiêu một cái, phất tay ném một bình dược sứ trắng liền xoay người rời đi.
“Này! Ngươi nói rõ ràng… này!”
Nhìn bóng dáng nam nhân không để ý đến hắn hô hoán biến mất trong rừng, Vệ Kiêu cầm lấy thanh đao mạc danh sáng bóng dư thừa trước mặt, trên dưới quan sát, tại chỗ cán đao phát hiện một vật chạm trổ nho nhỏ lồi ra, nhẹ nhàng đẩy liền xuất hiện một kẽ hở thật nhỏ, rút ra một quyển lụa trắng tinh mịn trong đó, trên mặt miêu tả các loại đao thế cùng phần quy tắc chung, chắc hẳn đây là kinh thế đao pháp theo như lời người nọ.
Suy nghĩ một chút, Vệ Kiêu cầm lụa trắng, thây kệ hắn có âm mưu quỷ kế gì, nếu hiện tại có thể bảo mệnh, sao không đi một bước nhìn một bước, chỉ sợ cảnh ngộ cũng không có gì so với hiện tại tệ hơn.
Nhặt lên bình dược, Vệ Kiêu loạng choạng đi xa
Bạch Hào Ngân Châm : là loại trà trắng vùng Phúc Kiến, chỉ hái đọt vào khoảng giữa tháng ba đến giữa tháng tư khi nụ hoa trà chưa kịp nở, và tránh hái vào ngày mưa, có sương giá. Trà này chỉ nên pha với nước nóng 750C trên 5 phút, cho ra nước trà hơi gợn sêt nhè nhẹ màu vàng lục nhạt, lóng lánh những lông trắng trên lá trà. Bạch Mẫu Đơn Trà có giá trị thấp hơn Bạch Hào Ngân Châm Trà dù cũng là loại đọt trà trắng Phúc Kiến và thu hái chế biến chẳng khác gì Bạch Hào Ngân Châm Trà. Nhưng đắt nhất trên thế giới lại là bạch trà của Sri-Lanka, trồng ở vùng Nuwara Eliya có độ cao 2.000-2.500 m, gần ngọn Adam. Trà móc câu của Việt Nam cũng thuộc loại này, trà bạch mao ở Bảo Lộc cũng vậy. [Nguồn : sieuthitra.com]
Nhất phái khiêm văn : một phong độ khiêm tốn lịch sự.
Đau âm ỉ : từ gốc là độn thống, thuật ngữ y học, thường chỉ cái đau của nội tạng.