Trong Lạc Lâm sơn trang rực sáng ánh lửa, khắp nơi đều là đội ngũ cầm đuốc tìm kiếm xung quanh. Trong đêm hôm đó, khắp nơi ồn ào náo động.
Sau một tòa sơn giả, Vệ Kiêu chật vật ngồi trên mặt đất.
“Khụ khụ… khụ…” Lau một đống nước trên mặt, hắn nhanh nhạy nhìn chung quanh, rất sợ để lộ dấu vết.
Quần áo ướt đẫm vào ban đêm cực kì lạnh giá, bị Lạc Lâm Y Hoan một chưởng đánh xuống đáy hồ, Vệ Kiêu mất sức chín trâu hai hổ mới tránh né được lùng sục, từ đáy hồ lặn xuống lên đến bờ bên kia, lúc này nội thương ngoại hàn, không ngừng run lập cập.
Nương, lão tử tạo cái nghiệt gì, dựa vào cái gì mà rơi xuống nông nỗi này, bị người đuổi tận giết tuyệt! Mạnh đánh xuống tường đá bên cạnh, Vệ Kiêu trong lòng tràn đầy phẫn nộ. Nói mấy câu, một người vừa nghĩ muốn, mấy người giang hồ này động động ngón tay liền có thể quyết định sinh tử của người khác, lẽ nào mệnh của người khác lại không phải là mệnh, dựa vào cái gì mặc cho bọn hắn đạp như vậy!
“Lẹ lên một chút, qua bên này tìm…” Thấp thoáng có thể thấy rõ ánh lửa dần dần tới gần, Vệ Kiêu căng cứng cơ thể tùy thời mà động, nhưng mà quả đấm siết chặt đã tiết lộ sợ hãi và bất an của hắn.
Tiếng bước chân đã ở ngay tai, Vệ Kiêu lách người lăn vào bụi cây bên cạnh nằm sấp trên mặt đất, một góc áo đã xuất hiện trước mặt hắn, tiếp đó là bóng một tên giơ cây đuốc.
Từ bên cạnh mò mẫm lấy một hòn đá cỡ nắm tay, Vệ Kiêu nhẹ nhàng khom lưng đứng dậy, giơ cao lên cánh tay, dồn sức đánh vào đầu tên đó, sau một âm thanh nặng nề, tên đó chậm rãi ngã xuống đất.
Rút ra cây đao móc ở bên hông tên đó, Vệ Kiêu chậm rãi tới gần tên còn lại.
Ngực một chưởng chậm đau thấu xương, Vệ Kiêu bất thường nhếch khóe miệng, trên mặt đã không biết rốt cuộc là nước hay là mồ hôi, cầm thật chặt đao trong tay, giống như nắm lấy mạng của mình.
Từ từ tới gần, tiếng bước chân nhẹ khiến cho thị vệ chú ý, vừa quay đầu lại, một nắm cát vung vào mặt, thừa dịp thị vệ che con mắt, Vệ Kiêu một đao chém vào trên cổ hắn, người nọ chưa giãy dụa gì thì đã đoạn khí.
Liên tiếp giết hai người, Vệ Kiêu cầm đao thở hổn hển, trừng thi thể dưới chân, máu tươi chảy đầy đất.
Cắn chặt răng, thật mạnh nuốt ngụm nước bọt, hắn dọc theo đường nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
Lạc Lâm sơn trang khẳng định đã đóng lại đại môn, lấy loại tình trạng lùng soát này, bất quá ba canh giờ là có thể tìm được hắn, lẽ nào hôm nay hắn thực sự có chạy đằng trời cũng không thoát sao?
Đúng lúc này, Vệ Kiêu trong đầu chợt lóe linh quang. Vị Ương hồ cũng không phải là hồ chết, bên ngoài tất có đầu nguồn, nếu như từ trong hồ may ra có thể trốn ra. Nhưng mà lúc này bản thân hắn đang bị trọng thương, có lẽ còn chưa bơi ra ngoài đã chết ở dưới đáy hồ…
Xa xa truyền đến tiếng bước chân tìm kiếm. Âm thanh sột sột soạt soạt trong đêm đen phá lệ làm cho người ta sợ hãi.
Liều mạng! Lão tặc thiên khiến lão tử chết, lão tử cứ không chết! Dù sao bị bắt được chỉ có một con đường chết, tại sao không cược một lần!
Vệ Kiêu quăng đao, hít thật sâu một hơi, dồn sức chạy về phía gần hồ nhất.
Ánh lửa sáng lên.
“Nó ở chỗ này!” Lập tức Vệ Kiêu bị mấy cây đuốc chiếu sáng không chỗ lánh thân.
Chịu đựng đau đớn ngực thấu xương, Vệ Kiêu hướng bên hồ chạy như điên.
Gần, gần rồi, trong đêm đen tăm tối, sóng gợn lăn tăn ở ngay trước mắt, Vệ Kiêu khóe miệng vừa muốn cong lên liền cứng lại, một nhánh trường tiễn bắn trúng vai phải hắn đẩy hắn vào hồ.
‘Bùm’ một tiếng trong hồ tung ra bọt nước, máu tươi lẳng lặng khuếch tán lan ra một vùng đỏ sâu thẳm, giống như mãnh thú mở ra miệng máu.
Nước hồ lạnh lẽo, thâm nhập cốt tủy, cái buốt của băng hàn quả thực suýt lấy mạng của hắn. Một tay lấy mũi tên cắm ở vai phải nhổ xuống, Vệ Kiêu ở trong nước không phân biệt được phương hướng, ra sức hướng về một phía mà bơi đi.
Đau đớn của ngực, đau nhức của vai phải, ở trong hồ nước lạnh giá đã dần dần tê, hắn cảm giác bản thân hình như sắp cùng nước hồ tan ra trở thành một thể, ngoại trừ lạnh lẽo thấu xương cái gì cũng không cảm giác được, chỉ có đôi tay đang vô ý thức chuyển động bơi về phía trước.
Màu xanh tối trước mắt tựa như hư vô nhìn không thấy bờ bến, thần trí cũng dần dần không rõ, Vệ Kiêu nhéo mạnh mình một phen, lại tạm thời khôi phục thanh minh.
Không biết bơi bao lâu, lồng ngực đau đớn như kim châm muốn trướng vỡ, dường như sau một khắc sẽ ngạt thở.
Dùng hết một tia khí lực cuối cùng, hướng mặt hồ bơi tới, vừa lộ ra đầu, Vệ Kiêu liền ra sức ho ra máu loãng. Nhưng cảnh tượng bao la trước mắt lại khiến hắn sửng sốt sau đó hiện ra mừng như điên.
Xa xa rừng cây xanh um tươi tốt, dáng núi trong đêm đen như ẩn như hiện, còn có bầu trời treo cao một vầng trăng sáng. Gió lớn thổi qua bên tai, xuyên qua rừng cây phát ra âm thanh rì rào.
Hắn trốn ra rồi! Hắn chạy ra khỏi Lạc Lâm sơn trang rồi!
Cố gắng bơi tới bên bờ, Vệ Kiêu quỵ trên mặt đất, gần như muốn cười to ra tiếng.