Lộ Đắc Thanh

Chương 11

Trước Sau

break

"Làm trâu làm ngựa?" Trân quý phi cười lạnh một tiếng, "Vậy ngươi sinh hoàng tử thay bổn cung đi, sinh hoàng tử, đừng nói là làm trâu làm ngựa, bổn cung có thể cho ngươi ra cung trước thời hạn, còn có thể khiến ngươi nửa đời sau hưởng không hết vinh hoa phú quý!"

Trân quý phi đã sớm bị chấp niệm lấy được phượng ấn chưởng quản trung cung ép cho tẩu hỏa nhập ma, hai mắt bị quyền lực và du͙© vọиɠ che mờ, khuôn mặt vốn xinh đẹp mê người lại càng thêm dữ tợn, giống như phát điên, nàng ta dùng giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ Vân Lộ: "Chỉ cần ngươi sinh một đứa bé, một đứa bé mà thôi, sinh xong ngươi sẽ được ra cung, còn có thể nhận được vàng bạc châu báu đời này xài không hết , Vân Lộ à, cơ hội này có bao nhiêu người đều cầu còn không được, nay lại rơi xuống người ngươi, người thông minh đều biết nên lựa chọn thế nào, ngươi cứ nói đi?"

Vân Lộ từ nhỏ đã không giỏi ăn nói, còn là người thành thật, trước giờ chưa từng làm chuyện già khác người, cần cù chăm chỉ, siêng năng cẩn thận, lúc này nàng biết rõ hậu quả, đầu óc trống rỗng, giống như bị trói buộc: "Không, không! Nương nương, nô tỳ chỉ muốn bình yên sống hết một đời, trước khi nô tỳ tiến cung người trong nhà đã sớm định hôn ước cho nô tỳ rồi, nương nương, nể tình nô tỳ hầu hạ ngài nhiều năm, tha nô tỳ đi, hu hu......"

Bên trong cung điện u ám, tĩnh lặng, bỗng chốc im bặt một thoáng, rồi vang lên tiếng "Choang --" giòn tan. Chiếc chén trà được chạm khắc tinh xảo bị ném mạnh về phía Vân Lộ, vỡ tan trên cột tường phía sau cô gái, mảnh vỡ văng tung tóe. Nước trà màu hổ phách ấm nóng bắn lên tấm lưng mảnh mai, thấm ướt cổ áo, làm ướt đẫm lớp y phục, dính sát vào eo cô gái, càng tôn lên vóc dáng thướt tha, yêu kiều.

Vân Lộ cúi đầu, trán chạm xuống tấm thảm, không dám ngẩng lên, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo, méo mó của Quý phi ngồi trên cao: "Ngươi đã không muốn uống rượu mời thì phải uống rượu phạt, bản cung cũng chẳng cần phải thương hoa tiếc ngọc với ngươi nữa. Nếu ngươi bằng lòng tự nguyện thì đâu cần phải chịu khổ thế này, bây giờ..." Giọng nói đầy ẩn ý dừng lại, Quý phi vỗ tay, thái giám hầu bên cạnh vội vàng kéo rèm che của điện phụ lên.

"Nhìn xem, đây chính là ám vệ đứng đầu trong cung, nếu bản cung không phải đang điều dưỡng thân thể thì làm sao đến lượt ngươi!" Vân Lộ theo lời Quý phi quay đầu nhìn sang, nước mắt lưng tròng, đồng tử mở to, cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông đang ẩn mình trong bóng tối.

-- Bùi Thanh.

Hơi thở của Vân Lộ như nghẹn lại. Người đàn ông trần truồng, không một mảnh vải che thân, thân hình cường tráng, rắn chắc ngồi trên ghế tựa, hai tay bị trói ra sau bằng xích sắt, eo và đôi chân khỏe mạnh cũng bị xích sắt quấn chặt vào ghế gỗ. Người đàn ông im lặng không nói, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Vân Lộ, trong đôi mắt sâu hun hút ấy ẩn chứa nhiều cảm xúc mà nàng không thể hiểu được.

Nàng không phải đã báo tin cho Bùi đại nhân rồi sao? Tại sao Bùi đại nhân vẫn xuất hiện ở đây?

"Ban đầu ta còn mong ngươi tự nguyện, hưởng chút hoan lạc, như vậy cũng bớt khổ, nhưng nếu đã thế thì, người đâu!" Theo theo lời của Quý phi, hai tên nội thị lực lưỡng bước tới, giữ chặt Vân Lộ đang không ngừng giãy giụa lại.

Một tên giữ chặt nàng từ phía sau, Vân Lộ không thể trốn tránh, hai cánh tay bị trói chặt, ngồi trên thảm, hai chân không ngừng đạp loạn, quẫy đạp, nhưng lại như châu chấu đá xe, không hề có tác dụng gì.

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc