Cách một bước nữa thôi là trở thành Hoàng Hậu, nhưng hiện tại nàng ta còn phải dưỡng thân thể, chung quanh lại có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, chỉ cần giấu nhẹm chuyện không còn hài tử, thu mua thái y, chờ mười tháng sau lại ôm một đứa bé, bước lên hậu vị, ai còn dám nhiều lời, hài tử lớn lên giống nàng ta và bệ hạ, lại càng không có ai dám dị nghị.
Trân quý phi nhíu mày giả vờ rưng rưng nước mắt đau lòng nói tiếp, "Đáng thương hoàng nhi vốn sinh ra liền được làm Thái Tử, thế mà thân thể bổn cung lại không biết cố gắng, khiến nó và bệ hạ không thể gặp được nhau, bổn cung khổ sở trong lòng không thôi, cũng nhớ nhung nó vô cùng, ôi......"
Trân quý phi lại liếc mắt nhìn Vân Lộ đang ngơ ngác mặc người xử trí, tiếp tục diễn trò: "Cho nên, với lòng sốt ruột cầu con này của bổn cung, dung mạo của Vân Lộ ngươi lại giống bổn cung vài phần, liền tìm một nam nhân tương tự bệ hạ để mượn giống, mang thai sinh con, bổn cung sẽ coi như hoàng tử chân chính mà giáo dưỡng sủng ái, ngươi hãy thành toàn mong ước của bổn cung đi."
Giọng nói ma mị của Trân quý phi quanh quẩn khắp điện, nhưng Vân Lộ chỉ cảm thấy cả người rét run, bên tai phát ra từng hồi chuông cảnh báo. Thật là làm người choáng váng.
Vân Lộ trăm triệu lần không nghĩ tới, chuyện nàng nghe lén được đêm đó, cố gắng giữ kín như bưng, dè dặt thận trọng, không dám để lộ ra chút tin tức, thế mà lại rơi xuống người mình.
Nếu bị Hoàng Thượng phát hiện, quý phi có lẽ còn nhờ nhiều năm tình nghĩa với Hoàng Thượng mà chỉ bị đày vào lãnh cung, nhưng với nàng thì không chắc, một cung nữ dám tư thông với nam nhân, còn dùng hài tử để giả mạo hoàng tự, riêng mỗi tội làm ô uế hậu cung thôi đã đủ cho nàng bị ngũ mã phanh thây rồi.
Vân Lộ không biết nên phản ứng thế nào, ngơ ngác lắc đầu.
Điều này làm cho Trân quý phi đã quen ương ngạnh độc đoán trầm mặt xuống, nàng ta đã hạ mình khuyên giải nhiều như vậy, nàng vẫn còn không đồng ý? Liền cố nén giận dò hỏi: "Vân Lộ, ngươi như vậy là có ý gì?"
Thiếu nữ mười sáu tuổi quỳ trên mặt đất, hốc mắt bắt đầu nóng lên, cố nén nước mắt xin tha: "Nương nương, nô tỳ, nô tỳ không thể làm chuyện này, nô, nô tỳ......"
Thiếu nữ vẫn còn quá non nớt, không muốn làm chuyện dơ bẩn rợn người như vậy, lắp bắp muốn cự tuyệt lại không có địa vị, việc bình an sống sót trong thâm cung quả thực không dễ dàng.
Lời đã nói đến nước này, Trân quý phi cũng hoàn toàn lạnh mặt: "Cho nên, ngươi không muốn giúp bổn cung?"
Giọng điệu lộ rõ tức giận, không mang ý muốn hỏi mà càng giống như một lời định tội, dường như chốc nữa người đối diện sẽ bị lôi xuống mười tám tầng địa ngục.
Nghĩ đến mấy cung nữ bị ném vào bãi tha ma, Vân Lộ thật sự sợ hãi: "Nương nương, nương nương, cầu xin ngài, buông tha nô tỳ đi, nô tỳ không dám, đây là tội khi quân, nương nương, bệ hạ sủng ái ngài như vậy, chắc chắn sẽ để ngài lại mang thai long tử thôi!" Gương mặt nhỏ bị nước mắt che kín, Vân Lộ quỳ trên gối thêu tinh xảo, liều mạng dập đầu, cầu xin vị Trân quý phi được sủng ái nhất hậu cung.
"Nương nương, nô tỳ thật sự không dám, chỉ cần nương nương tha cho nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa!" Thiếu nữ quỳ trên mặt đất dập đầu đến mức búi tóc rời rạc, làn tóc mềm mại dán vào hai má, che đi quai hàm bụ bẫm, người đẹp trong sáng đột nhiên trở nên vừa quyến rũ lại nhu nhược đáng thương, trông càng giống với Trân quý phi.