Vừa qua nửa đêm, Trì Nguyệt quyết đoán dứt khoát đổi qua chiếc xe mà cô đã nhắm trúng từ lâu, một chiếc xe tài nguyên địa hình toàn năng, là món đồ đắt nhất cô từng đổi từ trước đến nay.
Tuy rằng trong mắt cư dân mạng trên livestream, nó đã là phiên bản cũ sắp bị đào thải.
Nhưng so với mấy cái phi thuyền cao cấp gì đó, cái này rẻ nha!
Trì Nguyệt yêu thích bảo bối mới không rời tay, tuy rằng chỉ là niềm vui sở hữu ngắn ngủi. Cô quyết định hôm nay sẽ ngủ trong xe, khu trú ẩn tự xây giữ ấm chống cát đều rất tốt, chỉ là không thoáng khí, ngủ lâu sẽ thấy ngột ngạt khó chịu.
Cái bể giữ ẩm cô tốn một đống điểm tích lũy để mua cho Bạch Tư rất thông minh, cài đặt xong lộ tuyến liền tự di chuyển đến khu vực hàng ghế sau rộng rãi.
Trì Nguyệt mở cửa sổ, treo lưới chắn cát lên, nằm bên cạnh cái bể của Bạch Tư định ngắm sao một lúc.
Chỉ cần không phải thời tiết bụi mù quá nặng thì bầu trời sao nơi này vẫn đẹp như một tấm màn xanh thẳm được khảm đầy kim cương vụn. Trì Nguyệt chưa từng nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày ngắm sao ở bên ngoài Lam Tinh, cô thậm chí không biết trong muôn vàn ánh sao kia có một vệt sáng nào đến từ hành tinh mẹ hay không.
Bạch Tư dựa một bên vẫn chưa ngủ, có lẽ anh đã đoán ra nỗi nhớ nhà không khó phát hiện của Trì Nguyệt, chủ động dán đuôi qua, áp sát lại gần cô.
Quả nhiên Trì Nguyệt vui vẻ ngoan ngoãn bị mắc câu. Cô nghiêng người nhìn nhân ngư nhà mình, cách lớp kính đưa tay ra bắt cái đuôi cá xinh đẹp mộng ảo kia, trong tiếng ngân nga khe khẽ của Bạch Tư, người đã mệt cả ngày rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, bọn họ đã thu dọn xong đồ đạc lái xe về phía địa điểm mục tiêu, xuất phát quá muộn nhiệt độ cao, Trì Nguyệt không nỡ chút năng lượng điều hòa kia.
Đồ vật lớn cô không mang theo, dù sao thuê xe là để chở nhân ngư chứ không phải mang theo mấy tấm ván gỗ đổi bằng điểm tích lũy kia.
Chở theo vị khách quan trọng nhất, Trì Nguyệt vui vẻ xuất phát, sau đó ỉu xìu lái xe trên đường.
Chủ yếu là, phải tránh né quá nhiều chướng ngại vật.
“Ở đâu chui ra lắm thỏ sa mạc thế này, chiếc xe yêu quý của tôi bị cào trầy rồi.”
Mới chạy được nửa đường trong bản đồ radar liền xuất hiện hàng loạt chấm đỏ nhỏ chạy vụt qua, kết quả là một đàn thỏ hoảng loạn không kịp chạy.
Trì Nguyệt vừa cằn nhằn được mấy câu thì đột nhiên ngẩn người, lập tức bật chế độ địa hình toàn diện, bắt đầu tăng tốc.
Bạch Tư đang lim dim trong “bể cá” chợt mở mắt, cũng lập tức rùng mình một cái.
“Đây là… cái gì?”
Ngoài cửa sổ, tiếng ầm ầm kéo dài như xé toạc mặt đất, những cồn cát khổng lồ đột ngột nhô lên, lộ ra một cái bóng đen khổng lồ.
Một loại cảm giác áp bức cực hạn ập thẳng vào mặt, bản đồ thăm dò bằng lực tinh thần của Trì Nguyệt bắt đầu rách nát từng mảnh, từng dây thần kinh như bị lửa thiêu đốt, đau đớn co rúm lại.
Cô không quay đầu lại, bảo Bạch Tư tự mở chương trình cố định của bể cá, toàn tâm toàn ý điều khiển xe trốn thoát, may mà trước khi bỏ ra số tiền lớn mua xe, cô đã nghiên cứu kỹ hệ thống điều khiển.
Thành thạo sờ đến mấy cái tay cầm, toàn bộ ấn xuống, thân xe xóc nảy mấy cái, dưới trạng thái quá tải càng thêm nhanh chóng lao về phía trước.
Biển cát cuồn cuộn, tung lên từng đợt sóng gợn trí mạng, vô số sinh vật từ dưới cát chạy trốn bị cuốn vào khu vực cát chảy, vạn kiếp bất phục.
Cái bóng đen khổng lồ cưỡi trên sóng cát, tùy ý hoành hành.
[Má ơi, đây là Tinh Sa Cuồng Mãng (Mãng Xà Sa Mạc)!]
[Đây không phải hoang tinh sao? Sao lại có ma vật cắn nuốt chỉ có ở tinh cầu tài nguyên vậy?]
[Chủ livestream tìm tuyến đường ít động vật mà đi, loại tinh thú này thích đuổi theo sinh vật thành đàn.]
Trì Nguyệt liếc nhanh qua làn đạn, nhanh chóng chuyển xe đến khu vực biên giới, từng chút một lái về phía khu vực ngoài vùng địa chấn.
Sinh vật chạy trốn xung quanh nhiều đến mức cô chẳng buồn phân biệt.
Hiện tại, bọn họ cũng là con mồi.
Con Tinh Sa Cuồng Mãng kia phóng về phía đàn thỏ đang tản ra, giống như cá voi xanh nuốt tôm, ngay cả cát cũng bị cuốn vào miệng khổng lồ của nó, nó lắc đuôi, từ lưng phun ra những hạt cát đã bị sàng lọc.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, đuổi theo và nuốt chửng động vật bị kinh động trên đường đi.
Có lẽ là vận may tốt, cũng có thể là vì xe chỉ là một cục sắt, không linh hoạt và hấp dẫn như đám động vật nhỏ hoảng hốt mất phương hướng, một lúc sau, Trì Nguyệt mới đổ mồ hôi lạnh đầy người, hoàn toàn thoát khỏi khu vực địa ngục kia.
Cô quay đầu lại nhìn cái bể cố định sau xe, Bạch Tư trốn trong bể kín cũng đang nhìn cô, ra hiệu “không sao” bằng tay.
Trì Nguyệt yên tâm, lái xe hết tốc lực, trước khi mặt trời lên đỉnh đã đến được điểm đánh dấu.
Là một khu vực sa mạc nhưng thực vật còn tính là tươi tốt, nhưng vẫn không có cây cối thành rừng hay nước, nhưng đã tốt hơn cô tưởng rất nhiều.
Chỉ là đoạn đường đến đây quá kích thích.
Trì Nguyệt bò ra ghế sau, giúp Bạch Tư điều chỉnh chế độ di động của bể cá, thân thể vừa tỉnh khỏi trạng thái quá tải lúc này mới cảm thấy dư âm sợ hãi dâng lên. Khi cô mở cửa xe, tay vẫn hơi run.
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Nguyệt: “Tinh Sa Cuồng Mãng?”
Vừa run tay vừa lấy sổ nhỏ ra bắt đầu ghi thù.