“Hôm nay có thịt thỏ kho tàu, em muốn ăn với mì vụn hay cơm khoai lang?”
Thanh âm từ sau lưng truyền đến, Trì Nguyệt khởi động nửa người trên lập tức hồi hồn: “Trẻ con mới chọn, người lớn đương nhiên là muốn cả hai!”
[Làm tốt lắm, tôi đã bật chia sẻ vị giác rồi, khi nào ăn cơm?]
[Khoai lang là cái trồng mấy hôm trước đúng không? Cuối cùng cũng được ăn rồi a a a!]
Dưới sự hỗ trợ của bảng kế hoạch khai thác thiên phú của Bạch Tư và ý thức rèn luyện của Trì Nguyệt, bên cạnh nơi trú ẩn đã có hai ba chậu nông sản tự trồng, vì mục đích chính là thử nghiệm giới hạn năng lực thiên phú của Trì Nguyệt ở một hướng duy nhất nên gần đây toàn bộ năng lượng đều dùng để thúc đẩy sinh trưởng thực vật.
Dưới sự mong đợi thiết tha của Trì Nguyệt, hai ba ngày đã thu hoạch được một đợt lúa mì và vài củ khoai lang to bằng nắm tay, máy chế biến lúa mì ở tinh tế thuộc dạng công nghệ rất sơ cấp, Trì Nguyệt phát hiện có thể thuê máy móc lớn ngắn hạn nên lập tức dùng luôn.
Đây là lúa mì mình tự trồng, mùi vị cũng khác biệt rõ ràng, nhưng sợ tay nghề không đủ làm hỏng kết quả nên vẫn là nhân ngư động thủ nấu nướng, ăn qua đều nói ngon, cư dân mạng trên livestream lần đầu được nếm thử mỹ vị thuần túy tinh bột mang đến.
Nghe xong ý tưởng của Bạch Tư, Trì Nguyệt lại đổi thêm vài loại hạt giống thực vật sao chép từ Lam Tinh sang, hiện tại khả năng thích ứng đều rất tốt.
“Sau hôm nay chắc đủ điểm để thuê công cụ lái rồi.” Trì Nguyệt ăn đến mức ngẩng đầu không nổi, nhân lúc thêm cơm thì báo cáo thu nhập điểm số cho “chủ hội cá” trong nhà.
Trước đó nhờ tay nghề của Bạch Tư, lượng người xem livestream tăng vọt, về sau cư dân mạng thường trú hầu hết đều là đám tham ăn, đến đúng giờ ăn là lại kéo nhau đến cọ cơm, còn bo thêm tiền cơm, phần lớn số điểm mà Trì Nguyệt dùng là để mua dụng cụ giữ ẩm cho nhân ngư.
Đó là thứ Trì Nguyệt tính toán chi li thu chi liền đổi cho Bạch Tư, cô nhìn trúng đã lâu.
Đây là một bể pha lê có thể di động, hình dáng giống như bể cá, thể tích không lớn, dùng cho nhân ngư trong tinh tế khi đi lại cự ly ngắn, nên giá cũng không quá khoa trương.
Còn phải phối hợp thêm một loại nhũ dịch đặc biệt, gọi là nhũ dịch nhưng thật ra là dạng sương mù nén trong chai, có thể giúp nhân ngư giữ ẩm, phòng ngừa đuôi cá khô nứt.
Giá đầy đủ là 36888 điểm, Trì Nguyệt đôi mắt cũng chưa chớp liền mua, chỉ chừa một trăm điểm làm nguồn dự trữ.
Hiện tại tinh thần của nhân ngư trông rất tốt, trạng thái cũng gần như bình thường, tuy không phải phiên bản làm nũng mềm mụp như trước, nhưng đuôi cá giãn ra trong dung dịch dưỡng mờ như mây, ngâm trong bể kính trong suốt, giống như một vòng hoàng hôn bơi lượn nơi chân trời, đẹp đến mức nâng lên một tầm cao mới.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Trì Nguyệt sững người, nếu quang não còn ở đây, phỏng chừng đã chụp mấy trăm tấm hình làm kỷ niệm.
“Em định lái xe tài nguyên đi tìm ốc đảo?” Bạch Tư vừa uống dịch dinh dưỡng, vừa đưa cho thiếu nữ đang ăn đến mức hạnh phúc đầy mặt một tờ giấy, để cô lau nước sốt ở khóe miệng.
“Lặn lội đường xa đi tìm một cái nguồn nước chưa xác định, đi tới đi lui vẫn là có nguy hiểm. Hiện tại tình trạng của tôi di chuyển cũng không thành vấn đề.” Bạch Tư tựa vào cạnh bể giữ ẩm không lớn, giống như đang nằm trong bể cá.
Ánh mắt anh gần như ngang với cô: “Đừng để lãng phí năng lực của em, cứ làm theo kế hoạch ban đầu là được.”
Trì Nguyệt lau sạch mặt, lấy ra một tấm bản đồ đơn giản.
“Trước đây tôi thật sự có nghĩ đến chuyện bỏ nơi trú ẩn mà di chuyển, nhưng hiện tại trong phạm vi mà năng lực thiên phú dò được, nước ngầm quá ít. Nếu dùng phương án ban đầu là bao phủ đất diện tích lớn thì nước sẽ không đủ, chỉ dựa vào điểm để đổi nước là hạ sách, tôi định chọn một nơi xa hơn, có nguồn nước ngầm dồi dào rồi mới ổn định lại.”
“Đây là vị trí xa nhất mà tôi đã thăm dò được.”
Bản đồ này được vẽ dựa trên kết quả thăm dò của máy bay không người lái, bởi vì nguồn năng lượng quá quý, Trì Nguyệt chỉ cùng hệ thống livestream thuê hai lần, nhưng hiệu suất di chuyển của nó quả thật tốt hơn hai chân của cô nhiều.
Những đường cong quanh co khúc khuỷu tạo thành một khu vực hình bầu dục, đó chính là vị trí hiện tại của họ. Trì Nguyệt lướt ngón tay, đầu bút kéo ra một đường dài chỉ vào một vùng hoang mạc.
“Chỗ này là nơi tôi đã so sánh nhiều lần, cảm thấy phù hợp nhất, tuy khả năng lớn không phải ốc đảo, nhưng lượng nước ngầm dồi dào, cũng đủ để bắt đầu từ con số 0 kiến tạo một cái căn cứ địa.”
Bạch Tư nhìn ký hiệu trên bản đồ, đúng là khá xa, phương tiện di chuyển là thứ không thể thiếu. Anh chống một tay, nhìn Trì Nguyệt đang bắt đầu dọn dẹp bát đũa.
“Nếu đã quyết thì ngày mai chúng ta liền đi.”