Cô ngậm đầu bút lông trong miệng cho mềm, chấm chu sa rồi viết bốn chữ lớn lên tờ giấy trắng: "Bói Quẻ Xem Tướng", sau đó đi tìm nơi đông người.
Công viên Lan Khê.
Hôm nay là cuối tuần, trong công viên rất đông người, vô cùng náo nhiệt. Có người nhảy quảng trường, có người đánh cầu lông, cũng có người cầm bút lông khổng lồ chấm nước luyện chữ trên mặt đất. Tô Nhiên tìm một chỗ dưới bóng cây ngồi xuống, lấy giấy ra bày lên, sợ gió thổi bay nên còn lấy mấy hòn đá nhỏ đè lên.
Cô lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm một mình: "Vừa rồi mình tốt bụng nhắc một bà thím là bà ấy có họa huyết quang, kết quả bị bà ấy cầm chổi đuổi chạy qua hai con phố. Nếu không phải mình chạy nhanh, cây chổi to đó đã đập vào mặt rồi. Đúng là lòng tốt đặt không đúng chỗ."
Bày hàng chưa được bao lâu thì có một bác bảo vệ đi tuần ngang qua. Vì tò mò, bác ghé lại gần muốn xem cho rõ chữ trên giấy.
Tô Nhiên tươi cười: "Bác ơi, xem bói không ạ?"
Bác bảo vệ nhìn Tô Nhiên một cái rồi quay đầu bỏ đi.
"Ủa, sao lại đi rồi? Ông già này cũng cá tính ghê."
Tô Nhiên đang lầm bầm thì thấy bác bảo vệ cầm một cái loa lớn đi tới, bật công tắc, một giọng nói sang sảng vang lên.
"Tin vào khoa học, bài trừ mê tín dị đoan..."
Âm thanh quá lớn, dọa Tô Nhiên giật nảy mình. Cô nhìn bác bảo vệ, ông liền nở với cô một nụ cười rạng rỡ, cũng không nói gì, chỉ cầm loa đứng im bên cạnh.
Tô Nhiên: "..."
Chiếc loa không ngừng phát đi phát lại, ngày càng có nhiều người xung quanh nhìn về phía Tô Nhiên.
Tô Nhiên cảm thấy bác bảo vệ đang chửi mình, nhưng cô không có bằng chứng.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của ông bác, cô bỗng thấy tay mình hơi ngứa ngáy.
Lão già này, Ngũ hành thiếu Kim, có chút thiếu đòn.
Tô Nhiên cuộn giấy lại, đổi sang một chỗ khác ngồi xuống.
Chẳng bao lâu, lão già lại chậm rãi đi theo, cái loa vắt sau lưng, đi vòng quanh cô.
Tô Nhiên cạn lời, nhanh chóng thu dọn giấy tờ, chạy một mạch hết nửa công viên, tìm một chỗ mới để ngồi.
Hê, lão già, không tin ông còn theo kịp.
Chưa kịp vui mừng được bao lâu, tiếng loa lại từ xa vọng lại gần. Rất nhanh sau đó, bác bảo vệ lại xuất hiện trong tầm mắt của Tô Nhiên.
Mục tiêu chuẩn xác nhưng lại tỏ ra như vô tình, đi thẳng về phía cô.
Tô Nhiên ấm ức vô cùng. Cô chỉ muốn kiếm chút tiền thôi mà, có gì sai sao?
Hôm nay cô khắc tinh với mấy ông bác hay sao vậy?
Liên tiếp đổi mấy chỗ, bác bảo vệ vẫn luôn "tình cờ" gặp được cô.
Tô Nhiên hít một hơi thật sâu. Tức nước vỡ bờ, không thể nhịn được nữa.
Bây giờ mình chẳng là cái thá gì, đại trượng phu co được duỗi được, người thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Được, dọn hàng!
Tô Nhiên dứt khoát dọn giấy tờ, không làm nữa: "Bác ơi, cháu không bày hàng nữa, cháu đi dạo một vòng không được à?"
Bác bảo vệ cười hiền hòa: "Đi dạo thì được." Nói rồi ông tắt loa đi, nhưng vẫn không chịu đi.
Tô Nhiên hít sâu mấy hơi, thầm niệm trong lòng: Không giận, không giận, tức giận hại thân không đáng, lỡ làm lão già tức chết còn phải đền!
Không thèm để ý đến ông bác nữa, Tô Nhiên tự mình đi dạo về phía trước. Nhìn đám đông náo nhiệt, tâm trạng cô bất giác cũng vui vẻ theo.
Trong công viên có không ít gánh hàng rong, bán đủ thứ trên đời. Tô Nhiên tò mò vô cùng, thấy gì mua nấy.
Đột nhiên, Tô Nhiên dừng bước.
Giữa công viên có một khu rừng nhỏ, dưới gốc cây có mấy người đang đi dã ngoại, tiếng cười nói rộn rã vô cùng.
Tô Nhiên đứng nhìn họ chằm chằm, do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi về phía họ.
Trần Toàn đang ngồi ăn uống, thấy Tô Nhiên đi về phía mình liền nói đùa: "Ố là la, có một mỹ nữ đang đi tới kìa. Mấy người nói xem, có phải cô ấy để ý tôi rồi không, vừa nãy cứ nhìn chằm chằm mãi thôi."
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một cô gái trắng trẻo sạch sẽ, trông rất xinh đẹp, gương mặt còn nét bầu bĩnh trẻ con, khoảng mười tám, mười chín tuổi, đang chớp đôi mắt trong veo đi về phía họ.
Một cô gái trong nhóm cười khẩy: "Thôi đi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà để ý đến anh á? Là để ý anh đen hay để ý anh lùn?"
Mọi người cười ồ lên. Có người gọi Tô Nhiên: "Này, người đẹp, qua đây ăn cùng đi?"
Nếu là trước đây, Tô Nhiên đã đá bay kẻ này đi rồi.