"Ông à, ông có một khuôn mặt phúc tướng, cơm áo không lo, con cháu sum vầy, hạnh phúc an lạc, không gặp đại tai đại nạn gì cả."
"Không có đại nạn, vậy tiểu nạn thì sao, có không?"
Tô Nhiên liếc ông một cái: "Tiểu nạn thì cũng có, nhưng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới."
Ông cụ sốt ruột, chuyện nhỏ cũng là chuyện: "Cô nói thử xem, là chuyện gì? Nhỏ đến mức nào?"
"Ồ, là vào năm ông chín mươi chín tuổi..."
Ông cụ kích động vô cùng, chen ngang: "Tôi sống được đến chín mươi chín tuổi cơ à?"
"Không phải, là năm ông chín mươi chín tuổi, mộ của ông bị người ta đào lên. Nhưng không phải chuyện xấu, là do chính phủ trưng dụng đất đai để làm đường, còn đền bù cho nhà ông một khoản tiền rất lớn. Ông à, ông quả nhiên là tài vận hanh thông, chết rồi mà vẫn kiếm được tiền cho con cháu."
Bà chủ quán "phụt" một tiếng bật cười: "Ông anh đúng là có phúc khí thật đấy."
Ông cụ mặt đầy vạch đen: "..."
Phúc khí cái quái gì, ai muốn thì lấy, tôi đây chả thèm.
Tô Nhiên xin bà chủ bút và giấy, vẽ hai lá bùa bình an, đưa cho bà chủ một lá: "Bây giờ không có giấy bùa vàng, đành dùng tạm giấy trắng vậy. Lá bùa bình an này có thể dùng được một lần, nhớ kỹ, nhất định phải mang theo bên mình, có thể bảo vệ bình an, gặp dữ hóa lành."
Rồi cô đưa lá còn lại cho ông cụ.
Ông cụ nhận lấy lá bùa, cẩn thận cất đi.
Tô Nhiên đứng dậy rời đi: "Khai trương ưu đãi, hai lá bùa này tặng hai người không lấy tiền. Thôi, tôi phải đi rồi."
Thấy Tô Nhiên sắp đi, ông cụ có chút không nỡ: "Tiểu đại sư, cô ở đâu vậy? Tôi có việc thì tìm cô thế nào?"
Tô Nhiên nhìn ông cụ: "Yên tâm, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Nói xong, cô vẫy tay rồi đi mất.
Ông cụ cầm lá bùa vui vẻ một lúc rồi lại tiếc nuối: Đáng lẽ nên xin thêm một lá cho cháu trai mới phải.
Lúc ông sực nhớ ra, quay lại tìm Tô Nhiên thì cô đã đi mất dạng.
Thôi vậy, đưa lá này cho cháu trai cũng được.
Bên kia, Lý Uyển cúp điện thoại xong, trong lòng thấp thỏm không yên, tập tài liệu trên tay cũng không tài nào xem nổi nữa. Cô xin nghỉ phép rồi đi thẳng đến nhà bạn trai.
Bạn trai không có nhà, chỉ có cô em họ ở nhà.
Lý Uyển thân thiết trò chuyện hỏi han em họ để kéo gần quan hệ, rồi giúp cô ta dỗ con. Em họ vốn đang bị đứa nhỏ quấy đến phát điên, có người giúp đỡ tất nhiên là trăm phần đồng ý.
Lý Uyển nhân lúc cô ta không để ý, nhổ mấy sợi tóc của đứa bé, làm nó đau đến mức khóc ré lên.
Em họ chỉ nghĩ là do đứa bé lạ người nên cũng không để tâm. Lý Uyển lại mượn cớ giúp dọn dẹp, tìm được mấy sợi tóc còn nang trên chăn nệm của bạn trai. Cảm thấy chưa đủ, cô còn nhét cả mấy mẩu thuốc lá trong gạt tàn vào túi.
Lấy được thứ mình muốn, Lý Uyển kiếm cớ rồi rời đi. Vừa ra khỏi cửa, cô đi thẳng đến bệnh viện, tìm một người bạn quen biết, lấy kết quả xét nghiệm với tốc độ nhanh nhất.
Nhìn con số 99,9999% trên tờ báo cáo, móng tay của Lý Uyển bấm sâu vào da thịt.
Vậy mà lại đúng là cha con.
Cầm tờ giám định ADN, Lý Uyển nhanh chóng chia tay bạn trai. Chứng cứ rành rành như núi, gã bạn trai không dám chối cãi, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lại hết số tiền đã tiêu của Lý Uyển trước đây rồi im lặng chia tay.
Về sau, nghe nói gã bạn trai cũ đó của Lý Uyển vì lừa gạt một phú bà mà bị đối phương tống thẳng vào tù, cả đời không ra được nữa.
...
Không chỉ được ăn no uống đủ mà còn kiếm được tiền, lúc này tinh thần của Tô Nhiên phải gọi là phấn chấn hẳn lên. Nhìn kim quang công đức bao phủ trên người, cô lại càng vui mừng khôn xiết. Vừa kiếm được tiền, lại vừa có công đức, không tệ, không tệ.
Trước đây tuy cô biết xem bói nhưng căn bản không cần dùng nó để kiếm sống. Sớm biết xem bói kiếm tiền như vậy, cô đã không phải nhịn đói ba ngày rồi.
Có được cách mưu sinh, nói là làm ngay.
Tô Nhiên đặt ra một mục tiêu nho nhỏ: ăn sạch tất cả các món ngon.
Mục tiêu gián tiếp chính là trước tiên kiếm một trăm triệu đã.
Quan trọng nhất là, với linh lực hiện tại của cô, cũng chỉ có thể bói quẻ được thôi. Muốn khôi phục các năng lực khác, vẫn phải chăm chỉ tu luyện mới được.
Tô Nhiên mua một cái túi vải, giấy vàng, chu sa, bút lông và xin thêm một tờ giấy trắng lớn.