Livestream Bói Toán Cực Chuẩn: Tôi Mang Lại Thành Tích Cho Cảnh Sát

Chương 50:

Trước Sau

break

Mỗi lần tôi đi vệ sinh, nó đều nằm trước mặt canh chừng cho tôi, đặc biệt là vào ban đêm. Dù nó đã buồn ngủ rũ rượi, mắt nhắm mắt mở, nhưng vẫn nhất quyết ở lại canh cho tôi.

Thậm chí tôi chỉ hắt xì một cái, nó cũng sẽ kêu ‘meo meo meo’ rồi chạy lon ton lại xem tôi bị làm sao.

Đôi khi tôi ngủ say như chết, nó sẽ thỉnh thoảng lại gần ngửi xem tôi còn thở không…”

Cô vừa cười vừa kể lại từng chút kỷ niệm với Đại Hoàng, chỉ là nụ cười càng lúc càng nhạt dần, cuối cùng vẻ mặt trở nên có chút đau buồn, “Dù thế nào tôi cũng phải tìm được Đại Hoàng, cho dù chỉ là thi thể, tôi cũng phải tìm thấy.”

Thái độ của cô kiên định và nghiêm túc, khiến những cư dân mạng cũng đang nuôi thú cưng không khỏi xúc động.

[Nghe bạn nói vậy, tôi lại nhớ đến Mi Bảo nhà tôi, hai năm trước đã đến hành tinh meo meo rồi, tôi nhớ nó quá, hu hu hu.]

[Á á á, đừng giết tôi bằng dao mèo mà.]

[Mèo nhà tôi buổi sáng cũng sẽ đến ngửi mũi tôi xem còn thở không, xem tôi còn sống không. Có lúc tôi cố tình nín thở, nó liền vả cho hai phát vào mặt tôi. [che mặt cười]]

[Có lần hết thức ăn cho mèo, do shipper giao trễ, tôi cho nó ăn cơm mấy ngày, nó tức giận bỏ nhà ra đi, tôi buồn chết đi được. Sau đó mới phát hiện mình buồn hơi sớm, mấy ngày tiếp theo trên giường tôi không phải chuột chết thì là rắn chết, ếch chết. Nửa đêm nó còn vỗ bôm bốp vào mặt tôi, bắt tôi dậy ăn.]

[Cho nên tôi không thích mèo, tôi sợ lúc mình buồn nó sẽ bắt chuột cho tôi ăn. Với tính cách của tôi thì chắc chắn sẽ không làm nó thất vọng, tôi nhất định sẽ ăn một miếng.]

[Lầu trên, bạn đúng là một người tốt thật thà!]

[Nuôi một con mèo trắng, bây giờ không dám mặc đồ đen ra đường, sợ người ta gọi tôi là Bạch Mao Nữ.]

[Tôi thích ôm mèo nhà tôi ngủ, tiếng gừ gừ của nó thật sự rất dễ gây buồn ngủ.]

Trong khu bình luận, mọi người thi nhau kể những câu chuyện về chó mèo nhà mình, có chuyện rất hài hước, cũng có chuyện rất đau lòng.

Tô Nhiên thấy Bạch Quyên buồn đến sắp khóc, bèn an ủi: “Cô đừng buồn, Đại Hoàng không chết đâu, nhưng có bị thương một chút.”

Bạch Quyên vừa nghe liền sốt sắng: “Đại Hoàng bị thương ạ?”

Tô Nhiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu, “Cũng có thể coi là vậy. Đại Hoàng chạy ra khỏi tiểu khu, có người tưởng nhầm là mèo hoang nên đã tốt bụng nhận nuôi. Nhưng ở được chưa đầy hai ngày thì nó lại chạy mất. Trong lúc lần theo mùi để về nhà, nó đi ngang qua một bệnh viện thú y. Chủ tiệm cũng tưởng nó là mèo hoang nên đã bắt về triệt sản, bây giờ đang tìm người nhận nuôi nó đấy. Cô mau đến đó đi, muộn là nó bị người khác nhận nuôi mất.”

“Triệt sản? Triệt sản thì triệt sản thôi, làm thái giám cũng tốt.” Bạch Quyên nghe nói chỉ là triệt sản thì thở phào nhẹ nhõm, “Tạ ơn trời đất Đại Hoàng không sao. Đại sư, vậy bây giờ Đại Hoàng đang ở bệnh viện thú y nào ạ?”

“Cô ra khỏi tiểu khu thì rẽ phải, đến ngã tư đầu tiên thì rẽ trái, đi khoảng một trăm mét có một bệnh viện thú y tên là Ái Sủng, Đại Hoàng đang ở đó.”

“Vâng, em đi đón Đại Hoàng ngay đây, cảm ơn đại sư.” Bạch Quyên vui vẻ ngắt video.

Bạch Quyên vừa ngắt kết nối đã vội vàng ra khỏi nhà. Theo địa chỉ Tô Nhiên cho, quả nhiên cô đã tìm thấy Đại Hoàng ở bệnh viện thú y. Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Quyên, Đại Hoàng ấm ức kêu meo meo không ngớt, dường như đang kể lể nỗi tủi hờn mấy ngày qua.

Trong phòng livestream, Tô Nhiên đã xem xong ba quẻ, liền nói: “Ba quẻ đã hết, hôm nay đến đây thôi.”

Nói xong, cô mặc kệ những dòng bình luận đang cuồn cuộn trôi trên màn hình, dứt khoát tắt livestream, khiến cho những cư dân mạng đang định tặng quà cho cô cũng phải ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên họ thấy một streamer không ham quà tặng.

Có tiền trong tay, Tô Nhiên cảm thấy vô cùng khoan khoái. Thời gian tiếp theo, cô ung dung lướt video, xem TV, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống mới ra ngoài ăn tối.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã nhận được điện thoại của Triệu Hân Hân.

Không đợi Triệu Hân Hân lên tiếng, Tô Nhiên đã hỏi trước: “Cô không sao rồi chứ?”

“Vâng, em không sao rồi,” giọng Triệu Hân Hân nghe rất nhẹ nhõm, có vẻ tâm trạng không tệ, “Bố em đến kịp lúc, đưa em về nhà mẹ đẻ rồi. Cảm ơn chị, đại sư, nếu không có chị, em không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc