Cô bĩu môi, ngón tay nhanh chóng bấm quyết.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, phòng livestream đã trở lại bình thường.
Nhân viên kỹ thuật của nền tảng DouLe cũng ngớ người, thử liên tục hơn mười lần, phát hiện ra kênh livestream này không thể khóa được.
Nhân viên kỹ thuật kiểm tra lại hệ thống một lượt, mọi thứ đều bình thường, không có vấn đề gì.
Sao có thể như vậy được?
Quản lý nhìn tiêu đề của phòng livestream, vẻ mặt nghiêm trọng đi về phía văn phòng chủ tịch.
Còn họ đã nói gì, không ai biết được.
…
Trong phòng livestream, chồng của Triệu Hân Hân vẫn đang đập cửa.
“Rầm, rầm, rầm…”
Bên trong và bên ngoài yên tĩnh một lúc, rồi nhanh chóng vang lên tiếng vật nặng đập vào cửa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dường như rất nhanh, lại dường như rất chậm.
Ổ khóa bị đập hỏng, chồng Triệu Hân Hân dùng sức đẩy cửa, qua khe hở có thể thấy vẻ mặt hung tợn và đáng sợ của hắn.
“Chủ phòng, anh ta vào rồi, anh ta vào rồi…” Triệu Hân Hân lùi đến bên cửa sổ, ra sức đập vào cửa sổ như không cần mạng, “Cứu mạng! Cứu mạng!!”
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, từ ngoài cửa chính cũng truyền đến tiếng phá cửa.
Sau mấy tiếng động lớn, bố của Triệu Hân Hân cầm một cây rìu lớn phá cửa xông vào, theo sau là một nhóm người, là các chú, các bác, các cậu, các anh của Triệu Hân Hân.
Cảnh tượng đó, nhìn mà lòng người phấn chấn.
Tô Nhiên mỉm cười, ngắt kết nối video.
Khán giả trong phòng livestream một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
【Tôi đang xem đến đoạn hay, sao lại ngắt rồi?】
【Không phải chứ, anh em, lúc nãy có phải tôi hoa mắt không, hình như tôi thấy một cái mặt quỷ.】
【Lầu trên, bạn không hoa mắt đâu, tôi cũng thấy.】
【Tôi không chỉ thấy ma, tôi còn thấy chủ phòng cách màn hình mà diệt được ma, đỉnh của chóp!】
【Chủ phòng không trượng nghĩa gì cả, lúc căng thẳng thế này mà sao lại ngắt kết nối chứ.】
【Xem livestream này đúng là kích thích, như xem phim điện ảnh vậy.】
【Chủ phòng ơi, không ngờ cô thật sự có bản lĩnh, xin nhận một lạy của tại hạ.】
【Ây da, tôi còn chưa xem đã mà…】
Nhìn những tin nhắn kinh ngạc và khâm phục đầy màn hình, Tô Nhiên chỉ cười tủm tỉm nói: “Mỗi ngày ba quẻ, hôm nay vẫn còn quẻ cuối cùng, có ai muốn xem không?”
Đợi không bao lâu, tài khoản [Đại Hoàng không phải chó] tặng một Thiên Sứ Tình Yêu, đồng thời yêu cầu kết nối.
Sau khi kết nối, đối diện là một cô gái rất đáng yêu, để tóc mái bằng, một đôi mắt to tròn long lanh đang tha thiết nhìn Tô Nhiên.
“Đại sư, em tên là Bạch Quyên, Đại Hoàng nhà em bị lạc rồi, chị có thể giúp em xem thử nó đang ở đâu không ạ?”
Tô Nhiên cười gật đầu, “Được chứ.”
“Thật ạ, tốt quá rồi.” Bạch Quyên nghe vậy, hai mắt sáng lên, nói tiếp: “Đại Hoàng là một chú mèo cam, năm tuổi rồi ạ. Mấy hôm trước, nhân lúc em ra ngoài, nó đã lẻn đi mất. Lúc em phát hiện thì vội vàng đi tìm, chỉ tìm thấy thiết bị định vị mà Đại Hoàng đeo trong khu cây xanh của tiểu khu, còn mèo thì không thấy đâu. Đã mấy ngày rồi, những nơi có thể tìm em đều đã tìm qua, nhưng vẫn không thấy.”
[Hóa ra là một con mèo à, mất thì thôi, có cần phải làm to chuyện vậy không?]
[Đúng đó, tôi còn tưởng tìm người chứ.]
[Vì một con mèo mà đến mức này sao?]
[Lầu trên không thể nói vậy được, người không nuôi mèo sẽ không hiểu đâu. Trong lòng người nuôi mèo, chúng chính là người nhà, các người không hiểu được đâu.]
[Đúng thật, bà ngoại tôi nuôi một con mèo, suốt ngày gọi nó là con trai, con trai, còn bắt tôi gọi nó là cậu.]
Bạch Quyên thấy được các dòng bình luận, liền nói: “Đúng vậy, trong lòng tôi, Đại Hoàng không chỉ là một con mèo, nó là người nhà của tôi, hơn nữa nó còn từng cứu mạng tôi.
Một năm trước, tầng dưới nhà tôi bị cháy, lửa rất lớn. Lúc đó cả nhà đều không có ai ở nhà, tôi thì đang sốt cao ngủ li bì. Chính Đại Hoàng đã phát điên lên gọi tôi tỉnh dậy, tôi mới giữ được cái mạng này. Khi đó, cả hai chúng tôi đều bị khói hun cho đen như than, phải tắm rất lâu mới sạch được.”
Lúc Bạch Quyên nhắc đến Đại Hoàng, gương mặt cô tràn đầy vẻ dịu dàng. Có thể thấy, trong lòng cô, Đại Hoàng không đơn thuần là một con mèo, mà là người thân của cô.
“Những lúc tôi không vui, nó sẽ chui vào lòng tôi, dùng đầu dịu dàng cọ vào người tôi để dỗ tôi vui.
Khi tôi ăn kiêng, gặm dưa chuột suốt mấy ngày, nó đã lựa tới lựa lui trong bát của mình, gắp ra một miếng thịt xương sống và thịt sấy đông khô mà nó thích nhất, ngoạm lấy rồi nhả ra trước mặt tôi, dùng vuốt nhỏ khều khều bảo tôi ăn.