Tôn Minh Viễn càng nói càng kinh hãi, trong đầu điên cuồng gào thét: Không được nói, không được nói, mau dừng lại! Dừng lại!
Nội tâm gã tuyệt vọng đến cùng cực. Gã không nên nói những lời này, gã cũng không muốn nói những lời này.
Gã muốn nói mình không giết người, muốn phủi sạch mọi liên quan, rồi giả vờ đóng vai một công dân tốt.
Nhưng, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?!
Tại sao gã không thể kiểm soát được bản thân, cứ một mực tuôn hết bí mật trong lòng ra ngoài như vậy.
Tôn Minh Viễn bịt miệng, nghiến chặt răng không muốn nói, nhưng cái miệng như thể không phải của mình nữa, vẫn điên cuồng tuôn ra.
“Tôi đã biết phải viết sách như thế nào rồi. Thế là tôi chuyên tìm những người ngoại tỉnh để ra tay, họ không có người thân bạn bè ở đây, có xảy ra chuyện gì cũng không ai phát hiện.
Tôi chuốc thuốc mê họ rồi nhốt vào tầng hầm, trói chân tay lại. Tôi từ từ hành hạ họ, móc mắt, cắt lưỡi, chặt tay chặt chân, tôi dùng cưa máy cắt họ ra thành từng mảnh… Tất cả những cách có thể hành hạ họ tôi đều đã thử qua, thậm chí tôi còn phát minh ra hơn mười loại dụng cụ tra tấn.
Máu tươi văng đầy cả căn phòng, họ càng đau đớn, tôi lại càng hưng phấn. Các người có biết cảm giác máu tươi bắn lên người là như thế nào không? Ấm áp, nóng hổi, chà, cảm giác đó thật quá tuyệt vời, khiến tôi cảm thấy huyết mạch sôi trào.
Kể từ đó, văn của tôi tuôn trào như suối, cuốn sách nào viết ra cũng đều bán chạy, thậm chí còn bán được ra nước ngoài. Mấy lão Tây đó rất thích đọc loại sách này. Tôi danh lợi đủ đầy, tất cả mọi người gặp tôi đều phải kính cẩn gọi một tiếng ‘thầy’.
Các người nói xem, tôi có lợi hại không? Ồ, đúng rồi, bây giờ trong tầng hầm vẫn còn một người đang bị nhốt, nhưng thế thì đã sao, các người không có bằng chứng thì không thể bắt tôi được.”
Xong rồi!
Xong đời rồi!!
Bản thân mình xong đời rồi!!!
Tôn Minh Viễn điên cuồng lắc đầu, gã vẫn chưa muốn chết, phải làm sao đây?
Gã thậm chí còn muốn vớ lấy thứ gì đó để tự đập cho mình ngất đi, nhưng hai tay đã bị người khác kìm chặt, không thể cử động.
Tôn Minh Viễn tuyệt vọng nhìn Vương Khải giơ ra lệnh khám xét, chỉ cảm thấy một tia sét đánh ngang tai, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ.
Chết chắc rồi!
Lần này gã chết chắc rồi!!!
Rất nhanh, vài cảnh sát viên khiêng ra một người toàn thân bê bết máu từ tầng hầm. Những cảnh sát viên đã vào trong xem đều nôn thốc nôn tháo, bên trong còn có một thi thể chưa kịp xử lý, cảnh tượng đó chỉ có thể dùng hai từ “thảm khốc” để hình dung.
Người bị thương lập tức được đưa đến bệnh viện cấp cứu, vì vết thương quá nặng nên e là phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian dài.
Sau đó, vụ án tiến triển thuận lợi một cách bất thường. Tôn Minh Viễn sau khi bị bắt đã vô cùng hợp tác với cảnh sát, có hỏi tất đáp. Dựa theo lời khai của gã, cảnh sát đã đào thêm được ba thi thể nữa, thậm chí còn làm sáng tỏ một vụ án giết người phân xác từ vài năm trước.
Năm năm trước, một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bị phân xác bằng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Hung thủ xảo quyệt đã vứt các mảnh thi thể rải rác ở nhiều quận huyện, thành phố khác nhau, không để lại bất kỳ manh mối nào. Vụ án lúc đó đã gây hoang mang, sợ hãi trong dư luận.
Vương Khải đã ngày đêm điều tra nhưng không tìm được một chút manh mối nào, vụ án cứ thế bị gác lại cho đến nay, trở thành một tảng đá đè nặng trong lòng anh.
Mãi cho đến bây giờ, khi Tôn Minh Viễn tự mình thú nhận, mọi chuyện mới được đưa ra ánh sáng.
Ai mà ngờ được, một nhà văn có chút danh tiếng như Tôn Minh Viễn, trông vẻ ngoài nho nhã lịch sự, lại là một kẻ giết người biến thái.
Tôn Minh Viễn thông minh, học vấn cao, là một tội phạm có IQ cao. Để viết sách, gã đã đặc biệt nghiên cứu về điều tra hình sự và phản trinh sát. Sau lần giết người đầu tiên không bị phát hiện, gã càng lúc càng say mê việc dùng cách này để tìm cảm hứng sáng tác, sau đó liên tiếp gây án.
Lần này nếu không có Tô Nhiên giúp đỡ, e là đã có thêm một mạng người nữa, còn Tôn Minh Viễn không biết sẽ còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến bao giờ.
Vương Khải từ tận đáy lòng cảm ơn Tô Nhiên, vụ án từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ mất hai ngày, tốc độ nhanh chưa từng có, là điều mà trước đây anh chưa từng trải qua.