Chương Thi Ngữ nhận lấy khăn ướt được đưa đến,rồi đưa tay sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng của mình: “Rõ ràng đến thế sao?”
Bạch Ngưng gật đầu rất nghiêm túc: “Quá rõ ràng, đã viết hết lên mặt rồi.”
“Được rồi, đúng là Bác sĩ Giang vừa đến. Anh ấy khác với các bác sĩ khác, nói chuyện rất dịu dàng còn cười với mình và nói tình hình hồi phục sau phẫu thuật của mình rất tốt. Sao lại có một bác sĩ trẻ vừa đẹp trai, vừa dịu dàng lại còn chuyên nghiệp đến thế chứ.”
Bạch Ngưng đưa đũa qua: “Ăn cơm nhanh đi, nói nữa là cậu chảy nước miếng bây giờ.”
Chương Thi Ngữ cười hì hì, nhận lấy đũa và bắt đầu ăn cơm.
Bạch Ngưng cũng ngồi xuống ăn cùng, cô cũng mang theo một phần cho hộ lý.
Hộ lý có chút cảm thấy được ưu ái, cô hộ lý đã làm ở bệnh viện này nhiều năm rồi, không phải chưa từng gặp chủ thuê mang cơm cho, nhưng chưa từng thấy mang theo cơm dinh dưỡng do khách sạn năm sao làm ra.
Cô hộ lý từng nghe người ta nói, một suất cơm dinh dưỡng này có giá khoảng 200 tệ, hiếm khi được nếm thử.
Thậm chí cô hộ lý còn có chút không nỡ ăn, nhưng nghĩ đến việc mình còn phải tiếp tục chăm sóc bệnh nhân, vẫn phải ăn cơm nên mới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh và ăn.
Quả thật, hương vị rất tuyệt vời.
Sau khi ăn xong, cô hộ lý tràn đầy động lực, cứ như là có làm thêm vài ngày nữa cũng không thấy mệt.
Ăn tối xong, điện thoại của Chương Thi Ngữ reo lên, là cuộc gọi video từ mẹ cô ấy.
Trong lòng Chương Thi Ngữ giật thót một cái, không dám nghe.
Từ khi gặp tai nạn xe hơi, cô ấy không dám gọi điện thoại về nhà vì sợ lo lắng, nên hàng ngày chỉ nhắn tin WeChat trò chuyện với họ.
Nhưng điều đó khác với trước đây, dù công việc bận rộn đến đâu, cô ấy cũng sẽ gọi một cuộc điện thoại hoặc video về nhà mỗi ngày.
Bây giờ, cô ấy không dám, sợ mẹ phát hiện điều bất thường.
Chương Thi Ngữ không nghe cuộc gọi video mà gửi tin nhắn WeChat cho mẹ, nói rằng mình vẫn đang làm thêm giờ.
Tào Hàm Anh trả lời "được", dặn dò con gái nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe rồi không nói gì thêm nữa.
Ngay khi Chương Thi Ngữ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng đã lừa được mẹ, thì điện thoại của Bạch Ngưng reo lên.
Là Tào Hàm Anh gọi đến.
Bạch Ngưng thở dài: “Xem ra dì đã nghi ngờ rồi, có nên nói cho dì biết không?”
Chương Thi Ngữ biết, nếu Bạch Ngưng cũng không nghe, mẹ cô ấy có lẽ sẽ càng lo lắng hơn.
Nhưng có nên nói chuyện cô ấy bị tai nạn xe hơi hay không, Chương Thi Ngữ vẫn còn do dự: “Cứ nghe trước đã.”
Bạch Ngưng nhấn nút trả lời và bật loa ngoài.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Tào Hàm Anh: “Alo, Ngưng Ngưng à. Mấy ngày nay cháu có gặp Thi Ngữ không, có phải con bé xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bạch Ngưng giả vờ không biết, cười hỏi: “Dì lo lắng quá rồi, Thi Ngữ rất tốt, cô ấy không sao đâu ạ.”
“Thật sự không sao à?” Giọng điệu của Tào Hàm Anh rõ ràng mang theo sự nghi ngờ: “Mấy ngày trước con bé đột nhiên chuyển cho nhà 50 nghìn, mấy ngày nay lại không gọi điện thoại lần nào, dì và cha nó rất lo lắng. Ngưng Ngưng, nếu cháu biết chuyện gì thì nói cho dì biết được không.”
Bạch Ngưng bất lực nhìn Chương Thi Ngữ, sau khi được bạn thân cho phép, cô mới nói: “Thật ra cháu đang ở cùng Thi Ngữ, mấy hôm trước cô ấy ra ngoài làm việc thì gặp tai nạn xe hơi, bị gãy xương. Nhưng dì đừng lo lắng, cô ấy không sao đâu, phẫu thuật rất thành công, nghỉ ngơi một thời gian là khỏe lại thôi.”
Mặc dù Bạch Ngưng nói không sao nhưng đầu dây bên kia Tào Hàm Anh vẫn bật khóc: “Dì biết ngay là có chuyện bất thường mà, con bé này xưa nay rất hiểu chuyện, dù bận rộn đến đâu cũng biết gọi điện về nhà. Sao lại không sao, đã gãy xương phải phẫu thuật rồi còn gì. Đều tại dì và cha nó, đã làm liên lụy đến nó. Ngưng Ngưng, cháu nói cho dì biết, Thi Ngữ đang nằm viện ở bệnh viện nào?”