Liên Kết Hệ Thống Tương Lai, Kiếm Tiền Tỷ Thông Qua Đơn Đặt Hàng

Chương 42: Tảo mộ

Trước Sau

break

Ngay sau đó, cô nghe thấy lời phủ nhận của Tần Huệ Lan.

“Con bé này, con nói linh tinh gì thế? Mẹ sinh ra con, rất nhiều họ hàng và hàng xóm nhà mình đều biết. Cho dù trước đây mẹ có làm những chuyện hồ đồ, con cũng không thể không nhận người mẹ này chứ. Mẹ thật sự biết hối hận rồi, con tha thứ cho mẹ được không?”

Tần Huệ Lan ở đầu dây bên kia nói những lời này với giọng khóc lóc, tỏ vẻ vô cùng tủi thân.

Khiến Bạch Ngưng có chút hoang mang.

Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, Tần Huệ Lan chưa bao giờ thể hiện bộ mặt này trước mặt cô. Lần này rốt cuộc là có ý đồ gì?

Lẽ nào là cô ra ngoài không cẩn thận bị người khác nhìn thấy?

Nghĩ đến hai lần cô gặp Bạch Hạo ở khách sạn, Bạch Ngưng đã đoán được phần nào.

Có lẽ là Bạch Hạo đã mách lẻo?

Cô không muốn Tần Huệ Lan biết chuyện mình có tiền, là sợ bà ta sẽ tìm cô đòi tiền. Nhưng nếu thật sự bà ta biết thì cô cũng không sợ, dù sao cô cũng sẽ không đưa.

Khoản tiền tiết kiệm 8 vạn mà cô tích góp trong hai năm còn chưa đòi lại được.

Bạch Ngưng định dò hỏi xem Tần Huệ Lan có biết chuyện Bạch Hạo ở khách sạn năm sao không.

“Bà có thời gian gọi điện thoại cho tôi, chi bằng quản con trai bà cho tốt. Tôi đi ngang qua một khách sạn năm sao, gặp nó cùng một cô gái đi vào khách sạn. Tôi tìm trên mạng, khách sạn này một đêm mất 1 nghìn tệ đấy. Bạch Hạo lấy tiền đâu ra, lẽ nào là nó lấy từ 8 vạn của tôi?”

Tần Huệ Lan ở đầu dây bên kia sững sờ, sao lời hai người nói lại gần giống nhau, rốt cuộc là ai đang ở khách sạn năm sao?

Mặc kệ giữa Bạch Hạo và Bạch Ngưng, Tần Huệ Lan đứng về phía Bạch Hạo một cách vô điều kiện.

“Chắc con nhìn nhầm rồi, Hạo Hạo không phải người như vậy. Chuyện về nhà ở không vội, đợi vài ngày nữa con về quê tảo mộ cho dì con, mẹ sẽ nói chuyện tử tế với con sau.”

Nói xong, Tần Huệ Lan vội vàng cúp điện thoại.

Bạch Ngưng có chút thất thần.

Thời gian này cô đã trải qua quá nhiều chuyện, luôn cảm thấy thời gian trôi nhanh, suýt chút nữa quên mất ngày giỗ của dì.

Dì đã nuôi nấng cô lớn lên, cô cũng thật là.

Bạch Ngưng đặt lời nhắc trên lịch điện thoại mới, định ngày kia sẽ về một chuyến.

Dù không gặp Tần Huệ Lan và những người đó, nhưng việc tảo mộ cho dì cũng không thể bỏ qua.

Bạch Ngưng ngủ một giấc ở khách sạn, sau khi tỉnh dậy lại nghỉ ngơi thêm một lát, ngồi trước cửa sổ kính lớn mà suy nghĩ về thái độ của Tần Huệ Lan và Bạch Thành Dụ đối với mình, cùng cảnh tượng cô gặp họ từ nhỏ đến lớn.

Thật sự chỉ là trọng nam khinh nữ thôi, hay là họ không phải cha mẹ ruột của cô?

Thời gian trôi qua rất nhanh, Bạch Ngưng nhìn đồng hồ thấy đã gần 5 giờ, cô thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.

Cô mua cơm trên đường đi mang đến cho Chương Thi Ngữ.

Vừa bước vào phòng bệnh, cô đã thấy Chương Thi Ngữ nằm trên giường bệnh đang cười ngây ngô.

Bộ dạng này, ngay cả là bạn thân cô cũng không muốn nhìn.

Bạch Ngưng lắc đầu bất lực, đặt bữa ăn lên bàn nhỏ: “Tỉnh lại đi, đến lúc ăn cơm rồi.”

Chương Thi Ngữ lúc này mới thấy Bạch Ngưng đến, cười ngại ngùng: “Ngưng Ngưng, cậu đến rồi à.”

Bạch Ngưng đưa cho cô ấy một chiếc khăn giấy ướt để lau tay: “Gặp chuyện gì vui thế làm cậu cười đến mức này, mình tới mà cậu cũng không thấy? Lẽ nào là Bác sĩ Giang vừa đến?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc