Liên Kết Hệ Thống Tương Lai, Kiếm Tiền Tỷ Thông Qua Đơn Đặt Hàng

Chương 35: Muốn nhận con nuôi

Trước Sau

break

Nhắc đến cha mẹ, ánh mắt Bạch Ngưng thoáng qua vẻ thất vọng: “Không ạ, họ đã đoạn tuyệt quan hệ với cháu rồi.”

Chuyện riêng tư của cô vốn không nên kể với hàng xóm nhưng không hiểu sao, Bạch Ngưng lại rất sẵn lòng trò chuyện với bà ấy.

Cứ như có một cảm giác thân thiết tự nhiên, nói ra cũng không sợ bị chỉ trích hay bàn tán.

Tống Thải Phượng có chút bất ngờ, không nghĩ một cô gái tốt như vậy lại bị gia đình đoạn tuyệt quan hệ.

“Cháu nói cho bác nghe xem, rốt cuộc là chuyện gì? Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi?”

Bạch Ngưng kể lại chuyện cô bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ và việc bị đuổi ra khỏi nhà sau khi phát hiện bị bệnh thông qua đợt khám sức khỏe của công ty gần đây.

Tống Thải Phượng nghe xong đã im lặng rất lâu, rồi mới nói: “Bác nói điều này có lẽ hơi mạo phạm, họ thật sự là cha mẹ ruột của cháu sao?”

Theo Tống Thải Phượng, con cái do mình sinh ra, sao có thể không thương xót, đặc biệt là khi con gái bị bệnh, làm gì có ai lại đuổi người ra khỏi nhà?

Thậm chí từ nhỏ đã không nuôi dưỡng một ngày nào, bà ấy chưa từng thấy những người cha mẹ vô trách nhiệm như vậy và xung quanh bà ấy cũng không có người nào như thế.

Lúc còn nhỏ xem phim truyền hình, Bạch Ngưng từng hỏi dì mình câu hỏi này.

Dì ấy đã nói với cô, cô là con ruột của cha mẹ, chỉ là họ không hiểu chuyện, không phải tất cả cha mẹ đều yêu thương con cái của mình.

Sau này, lớn dần lên, Bạch Ngưng chỉ đơn giản nghĩ rằng họ không yêu thương cô.

“Chắc là vậy ạ, nhưng cũng không quan trọng. Sau này cháu sẽ không còn buồn vì họ nữa.”

Nhìn rõ bộ mặt thật, cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Tống Thải Phượng nhìn Bạch Ngưng càng lúc càng thấy xót xa, đặc biệt là nghĩ đến việc Bạch Ngưng phẫu thuật nằm viện mà không có người thân bên cạnh, bà ấy càng đau lòng.

“Cháu ngoan, bác không có con gái, nếu cháu không chê, sau này có chuyện gì cứ tìm bác nhé.”

Bạch Ngưng không ngờ, người lạ lần đầu gặp mặt lại đối tốt với cô như vậy, đầy thiện ý.

Nghĩ đến nhiệm vụ đơn hàng của mình, mặc dù không biết bảo mẫu Dì Triệu sau này đã trộm thêm bao nhiêu tiền của nhà họ Giang, nhưng cô cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, để đáp lại thiện ý của bác gái nhà hàng xóm.

Bạch Ngưng lấy hết can đảm: “Cháu có chuyện muốn nói riêng với bác, không biết có tiện không ạ?”

Bảo mẫu bưng đĩa trái cây đã cắt và trà đến, thái độ rất khách sáo, hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt lạnh nhạt khi đóng cửa từ chối Bạch Ngưng ban nãy.

Tống Thải Phượng chỉ nghĩ Bạch Ngưng có chuyện gì nhỏ nhặt muốn hỏi nên dẫn cô ra đình nghỉ mát ngoài vườn ngồi.

“Cháu nói đi.” Tống Thải Phượng cười hiền hậu, càng nhìn Bạch Ngưng càng thấy yêu thích.

Cô xinh đẹp, khí chất tốt, nhìn là biết là một đứa trẻ ngoan.

Nếu có thể "bắt về" làm con gái, chẳng phải bà ấy sẽ có một cô con gái sao?

Tại sao lại không nghĩ đến việc bắt về làm con dâu?

Ha, hai đứa con trai của bà ấy, đứa lớn tính cách quá lạnh lùng, gặp cô gái nhỏ còn không thèm chào hỏi, sống với nó thì chán chết.

Còn đứa con trai út, ngày nào cũng ở bệnh viện, tuy biết chào hỏi các cô gái nhỏ, tính cách cũng dịu dàng, nhưng lại hoàn toàn không biết cách mở lời.

Lần trước bà ấy giới thiệu một cô gái cho con trai làm quen, thằng nhóc thối tha đó lại dẫn người ta đi xem xương.

Đứa cháu trai của bà ấy thì có vẻ biết cách tán tỉnh nhưng lại quá đà, bên cạnh thằng nhóc này không bao giờ thiếu bạn gái, quá lăng nhăng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cả ba đứa đều không đáng tin cậy. Một khi chia tay, bà ấy cũng không còn mặt mũi nào gặp lại các cô gái ấy nữa.

Vì vậy, vẫn là bà ấy đáng tin cậy nhất, nhận con gái nuôi là có thể nuôi cả đời.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc