Hà Lan tức giận đến mức suýt không ngồi vững nổi. Tô Tuyết nắm tay bà ấy, dịu dàng khuyên nhủ.
“Con biết mẹ rất tức giận nhưng bây giờ không phải lúc để tức giận, mẹ nên nghĩ cách tìm lại con gái ruột của mình trước. Nhà máy đồ gỗ là tâm huyết của ông ngoại, không thể để nó rơi vào tay kẻ có lòng dạ xấu xa.”
Tâm trạng Hà Lan dần bình tĩnh lại: “Con nói đúng, mẹ phải giữ gìn sức khỏe để tìm lại con gái ruột. Tuy nhiên, đừng tưởng rằng những việc con đã làm thì mẹ sẽ tha thứ cho con.”
Tô Tuyết không nhịn được cười, đưa bát canh gà qua: “Được được được, không tha thứ cũng không sao, con chỉ muốn mẹ khỏe lại thôi.”
Dù thế nào đi nữa, Hà Lan vẫn là mẹ nuôi của cô ấy, là người đã dành cho cô ấy tình yêu lớn nhất trong 24 năm đầu đời.
Chỉ là, trong mắt Hà Lan, huyết thống rất quan trọng, thêm vào sự châm ngòi của Tô Dao Dao, mẹ con họ mới trở nên xa cách.
Nhưng Tô Tuyết không muốn nhìn Hà Lan tiếp tục bị lừa dối và cũng muốn giúp mẹ nuôi tìm lại con gái ruột của bà ấy.
Tô Tuyết ở lại nhà đêm đó để chăm sóc Hà Lan.
Trước khi ngủ, cô ấy mở Weibo ra xem, phát hiện những tin đồn xấu đã được làm rõ và chiều hướng dư luận cũng đã thay đổi.
Tô Tuyết nhận ra, có người đã giúp đỡ mình.
Nhưng cô ấy không đoán ra được người đứng sau giúp mình là ai.
Tô Tuyết mở WeChat, thấy tin nhắn từ người quản lý gửi đến.
[Diêu Vũ Triết: Tiểu Tuyết, anh xin lỗi vì những năm qua đã không thể khiến em làm việc vui vẻ và đã không giúp được gì khi em gặp phải sóng gió dư luận như thế này. Anh đã nộp đơn xin nghỉ việc, công ty sẽ sắp xếp người quản lý khác dẫn dắt em. Em từng nói chúng ta là bạn bè, đúng không? Sau này thường xuyên liên lạc nhé. Chúc em tiền đồ rực rỡ, tương lai đều là con đường bằng phẳng.]
Tô Tuyết trả lời tin nhắn: [Vâng anh Diêu, em cũng chúc anh công việc thuận lợi, vạn sự như ý.]
...
Buổi tối, Bạch Ngưng lái xe đến đón Chương Thi Ngữ tan làm, khi trở về căn nhà thuê chung, họ thấy nữ chủ nhà đang ngồi nghiêm nghị trong phòng khách.
“Tiền thuê còn mấy ngày nữa, cô lại đột nhiên nói với tôi là không thuê tiếp? Được thôi, vậy thì tối nay dọn đi, nếu không tôi sẽ không trả một xu tiền cọc nào.”
Bạch Ngưng nhíu mày, hóa ra là đến để đuổi họ đi?
Chương Thi Ngữ vội vàng cười đi đến: “Cô ơi, cô có khát không ạ, có muốn uống chút nước không? Con biết nói chuyện trả nhà đột ngột như vậy là lỗi của con, cô có thể cho con ở hết những ngày còn lại không?”
“Không được!” Chủ nhà từ chối thẳng thừng, không có ý định thương lượng: “Các cô tự dọn hay để tôi giúp các cô dọn?”
Hai người bạn cùng phòng thuê chung với Chương Thi Ngữ mở cửa nhìn thấy tình hình rồi lại đóng cửa quay vào, họ không có ý định lên tiếng giúp đỡ.
Bạch Ngưng không trách họ lạnh lùng, chỉ có thể nói rằng: có những chuyện, gậy chưa đánh vào người họ thì họ sẽ không biết đau.
May mắn là Chương Thi Ngữ bây giờ dù bị đuổi ra ngoài vẫn còn có Bạch Ngưng, cô sẽ không để bạn thân phải ngủ ngoài đường.
Chương Thi Ngữ còn định nói gì đó nhưng đã bị Bạch Ngưng kéo lại: “Được, chúng tôi dọn. Nhưng cô ơi, chuyện này dù là lỗi của chúng tôi nhưng nửa đêm nửa hôm mà đuổi khách nữ thuê nhà chưa hết hạn hợp đồng ra ngoài, nhỡ xảy ra chuyện gì thì cô có gánh nổi trách nhiệm không?”
“Đừng dọa tôi, bà đây cũng không phải bị dọa mà lớn lên đâu nhé!”
Mặc dù nữ chủ nhà miệng vẫn không chịu thua, nhưng khí thế rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.
“Vậy thì chúc các căn nhà của cô đều cho thuê được hết nhé.” Giọng Bạch Ngưng đột nhiên trở nên ôn hòa: “Cô có nhiều nhà mà muốn ở đâu chẳng được, không như chúng tôi, chỉ có một căn hộ bé tí ở khu chung cư Lâm Âm Uyển, thật đáng thương.”
Sắc mặt nữ chủ nhà trở nên rất khó coi: “Lâm Âm Uyển?”