Tay cô lỏng ra, chiếc túi suýt rơi, may mà cô kịp phản ứng nắm chặt lại.
Đối phương cũng là một cô gái. Bạch Ngưng chỉ nghĩ là vô tình nên lười chấp nhặt, cô bỏ túi vào trong giỏ xách chuẩn bị đi, không ngờ đối phương lại mở miệng mắng cô.
“Cô không có mắt à, sao lại đâm vào người ta?”
Bạch Ngưng kinh ngạc nhìn đối phương: “Cô nói là tôi đâm vào cô?”
“Chứ còn gì nữa, chẳng lẽ là tôi đâm vào cô? Mau xin lỗi tôi đi!”
Nhìn bộ dạng ngang ngược này, người không biết còn tưởng là tiểu thư nhà giàu nào.
Bạch Ngưng quét mắt qua bộ đồ đối phương đang mặc. Ừm, cái này không quen, cái kia cũng không quen.
Nhưng cô chắc chắn là đối phương đã lao đến đâm thẳng vào cô.
“Phải làm cô thất vọng rồi, là cô đâm vào tôi. Dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi cô? Nếu cô giận lắm vậy cứ việc giận đi.”
Lười nói chuyện với người như vậy, Bạch Ngưng nhấc chân bỏ đi.
“Cô đứng lại cho tôi!”
“Tuyên Tuyên, em sao thế?”
Cô gái tức giận nói: “Dao Dao, người đó đâm vào em còn không chịu xin lỗi, cứ thế bỏ đi.”
Nghe thấy cái tên “Dao Dao”, Bạch Ngưng quay đầu nhìn lại, thấy không quen người này, cô liền rời đi ngay lập tức.
Cho dù có là Tô Dao Dao đi nữa, Bạch Ngưng cũng không cần can thiệp vào chuyện của Tô Tuyết. Cô tin Tô Tuyết sẽ tự xử lý tốt.
Bạch Ngưng thực sự không biết nên mua gì nữa. Cô mua một ít kẹo, bánh quy và nước ngọt mang về nhà mới chia thành từng túi nhỏ, rồi mang đến phòng bảo vệ.
“Thời gian này tôi sẽ thường xuyên dùng thang máy, có thể sẽ làm phiền cư dân tòa nhà số 3. Đây là chút quà nhỏ tôi chuẩn bị, làm phiền các anh nếu gặp cư dân tòa nhà số 3 thì giúp tôi gửi tặng họ. Còn đây là phần tôi gửi các anh, đừng chê nhé.”
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy mấy chục túi quà mà Bạch Ngưng mang tới thì vội nói: “Tòa nhà số 3 nếu tính cả chị thì chỉ có ba hộ cư dân thôi. Không cần nhiều đến vậy đâu ạ.”
Bạch Ngưng sững sờ. Vậy là cả tòa nhà chỉ có hai người hàng xóm, cô không chỉ đã gặp được họ, mà họ còn ở ngay tầng trên và tầng dưới của cô?
“Thật vậy sao? Vậy thì dễ rồi, phần còn lại coi như là chút lòng thành của tôi, các anh chia cho nhân viên khu chung cư nhé.”
Dù sao cô cũng đã mua và dành rất nhiều thời gian để gói, mang về nhà cô cũng không ăn hết, chi bằng tặng cho nhân viên khu chung cư, cũng là thể hiện chút lòng thành của cô.
Tặng quà xong, đúng lúc năm nhân viên dọn dẹp mà cô hẹn đã đến, cô dẫn họ về nhà để bắt đầu dọn dẹp.
Đi đến cửa thang máy, cô lại gặp anh chàng đẹp trai ở tầng trên của mình.
Đối phương không có ý định nói chuyện với cô, thậm chí không chào hỏi mà đi thẳng qua.
Bạch Ngưng: ??? Cô đã đắc tội gì với người ta sao?
Không nghĩ ra, có lẽ người đẹp trai đều có tính cách hơi kỳ lạ.
...
Tô Tuyết trở về nhà họ Tô trước khi trời tối, mang theo kết quả xét nghiệm quan hệ thân nhân mới nhất.
Khi cô về, Tô Khang và Tô Dao Dao không có ở nhà, chỉ có mẹ nuôi Hà Lan.
Bà Hà Lan đang mệt mỏi ở trong phòng, Tô Tuyết nhận lấy bát canh gà mà cô giúp việc đã hầm sẵn, đích thân mang đến cho mẹ nuôi.
“Cứ đặt xuống đi.”
“Mẹ, là con.”
Hà Lan mở mắt, nhìn thấy người trước mặt, lại khép mắt lại: “Tiểu Tuyết, tuy con không phải con gái ruột của mẹ, nhưng mẹ cũng đã nuôi con khôn lớn. Sao con có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Dù mẹ có tin hay không, con vẫn phải nói, con không làm những chuyện đó. Còn nữa, mẹ phải giữ gìn sức khỏe để tìm lại con gái ruột của mẹ.”
Hà Lan không hiểu ý trong lời nói này nên mở mắt nhìn cô ấy: “Con nói vậy là có ý gì?”
Tô Tuyết đặt bát canh gà xuống bàn, lấy hai bản kết quả xét nghiệm ADn ra khỏi túi.
“Con nghi ngờ Tô Dao Dao không phải con gái ruột của mẹ nên đã đi làm xét nghiệm.”
Tô Tuyết đỡ Hà Lan ngồi dậy, đưa hai bản xét nghiệm đến trước mặt bà.
Một bản là xét nghiệm của Tô Dao Dao và Hà Lan, không có quan hệ huyết thống.
Bản còn lại là xét nghiệm của Tô Dao Dao và Tô Khang, cho thấy hai người là cha con ruột.
Tay Hà Lan cầm kết quả xét nghiệm run rẩy: “Cái này là sao?”
“Con biết có lẽ mẹ không muốn thấy kết quả này, nhưng sự thật là như vậy. Rất có thể cha đã phản bội mẹ, còn đưa con gái riêng về nhà. Nếu mẹ không tin hai bản xét nghiệm này, mẹ có thể tự mình đưa Tô Dao Dao đến bệnh viện làm lại một lần nữa.”