Khi nghe câu này, tài xế xe van dường như hơi hoảng hốt, đạp ga định tông vào thanh chắn đã đóng để thoát ra.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, chiếc xe van đột nhiên bị tắt máy.
Bạch Ngưng thở phào một hơi, lập tức bước tới nói: “Chú công an ơi, cháu nghi ngờ họ giấu bé gái bị bắt cóc ở cốp sau!”
Vừa nói xong câu, Bạch Ngưng nhận ra người cô vừa gọi là "chú" kia có khuôn mặt rất trẻ con, trông còn chưa lớn tuổi bằng cô.
Bạch Ngưng: “...” Thật là hấp tấp quá.
Công an khống chế hai nghi phạm, sau đó tìm thấy một chiếc vali trong cốp xe, bên trong có một bé gái đang hôn mê.
Bạch Ngưng so sánh với ảnh, bé gái này chính là Đường Đường.
Đúng là bọn buôn người khốn nạn, dám đánh thuốc mê đứa nhỏ như vậy rồi nhét vào vali. Cuối cùng khi chạy trốn còn không mang theo mà để cô bé chết ngạt trong xe.
May mắn thay. Lần này, số phận của cô bé đã được thay đổi.
[Ting! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành đơn hàng này. Thù lao 5 triệu tệ đã được chuyển vào thẻ tiết kiệm Ngân hàng Chiêu Chiêu của bạn, xin hãy chú ý kiểm tra.]
Công an đưa hai nghi phạm đi, Đường Đường được đưa đến bệnh viện. Công an sẽ tìm kiếm gia đình cô bé.
Bạch Ngưng với tư cách là người báo án cũng đi cùng đến đồn công an.
Về việc làm thế nào cô biết trước trong khu chung cư có kẻ buôn người và xác định được chiếc xe van. Bạch Ngưng không có lý do thích hợp đành phải bịa ra một lý do.
Cô nói rằng cô đã thấy chiếc xe van này trên mạng, thấy cư dân mạng trong bài đăng đoán chiếc xe này là do bọn buôn người lái. Vì vậy khi nghe tin chiếc xe này vào khu chung cư Thời Đại Tân Thành, cô đã báo công an ngay.
Lý do này chắc chắn sẽ bị phê bình giáo dục một trận nhưng may mắn là cô đã thực sự cứu được bé gái bị bắt cóc. Sau khi công an giáo dục một lúc, họ cũng không quên khen ngợi vài câu.
Ngay cả nhân viên bảo vệ khu chung cư đi cùng cũng ngớ người. Hóa ra những điều cô nói chắc nịch đều là do cô xem trên mạng sao?
Bạch Ngưng vẫn chưa đi, một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo, mặc âu phục đeo kính gọng vàng vội vã đến đồn công an tìm người báo án.
Khi Bạch Ngưng bước ra, đối phương cúi gập người thật sâu trước cô khiến cô giật mình suýt nữa thì ngã.
Đối phương vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi đã dọa cô sợ. Tôi là Đường Vũ Hằng, cậu ruột của Đường Đường, cô bé mà cô vừa cứu. Nếu không có cô kịp thời báo công an và liên lạc với bảo vệ khu chung cư để chặn chiếc xe van thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được. Tôi sẽ chuẩn bị một khoản thù lao cho cô, hy vọng cô vui lòng nhận.”
Bạch Ngưng liên tục xua tay. Cô không thể nhận, vì chính Đường Vũ Hằng ở tương lai đã trả tiền rồi.
Hơn nữa, khi cô biết được người đàn ông trẻ tuổi trước mặt chính là người ủy thác trong tương lai Đường Vũ Hằng.
Trải qua việc cháu gái và em gái liên tiếp gặp chuyện, đối với Đường Vũ Hằng trong tương lai, đó hẳn là một cú sốc lớn?
Không hiểu sao, Bạch Ngưng nhìn Đường Vũ Hằng luôn cảm thấy đôi mắt và lông mày của anh ta có chút quen thuộc.
Và cả cô bé Đường Đường kia nữa, hình như cũng rất quen mắt, chỉ là cô chưa nghĩ ra tại sao lại nhìn trông quen.
“Tôi không nhận đâu. Đồng chí công an đã giáo dục tôi rồi, sau này không thể vì tin tức trên mạng mà báo án. Tôi đã nhớ kỹ rồi. Lần này cũng là tình cờ mà thôi, không thể tính là công lao của tôi được.”
Dù sao cô cũng đã nhận được tiền, công lao gì đó cô cũng không quá bận tâm.
Thấy cô từ chối, Đường Vũ Hằng lấy một thẻ danh thiếp từ túi áo ra: “Đây là danh thiếp của tôi. Nếu cô đổi ý, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Bạch Ngưng nhận danh thiếp bằng hai tay, nhìn thấy dòng chữ mạ vàng trên đó: Tổng Giám Đốc công ty Giải Trí Hằng Nhiễm - Đường Vũ Hằng.
Người ủy thác của cô lại còn là ông chủ của một công ty giải trí sao?
Thảo nào chỉ cần chặn được chiếc xe van là anh ta có thể trả cô 5 triệu tệ rồi.
Một người ủy thác giàu có và hào phóng như vậy, xin hãy gửi cho cô thêm cả tá người nữa!