Đến cổng khu chung cư Thời Đại Tân Thành lúc 15 giờ 22 phút. Với kinh nghiệm từ ngày hôm qua. Bạch Ngưng đã chắc chắn về tính xác thực của Hệ Thống Tương Lai nên cô quyết định báo công an trước, tố cáo có kẻ buôn người vào khu chung cư.
Đồng thời, cô đến phòng bảo vệ ở cổng, giải thích tình hình với nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ đang trực ca nghe cô nói xong, dù vẫn còn hoài nghi nhưng vẫn làm theo ý cô, hạ thanh chắn cổng chính của khu chung cư xuống.
Thà tin có còn hơn không, nhân viên bảo vệ cũng không muốn để xảy ra chuyện trẻ em bị bắt cóc trong khu chung cư.
Khu chung cư vào ban ngày không hạn chế phương tiện qua lại, xe bên ngoài cũng có thể vào trong, điều này tạo thuận lợi cho cư dân nhưng cũng tạo cơ hội cho kẻ gian.
Sau khi vụ việc này xảy ra trong kiếp trước, tất cả nhân viên bảo vệ của khu chung cư đã bị sa thải. Giờ đây, việc họ sẵn lòng nghe lời Bạch Ngưng chặn chiếc xe van lại cũng coi như là giữ được công việc của mình.
Bảo vệ nhanh chóng tìm thấy chiếc xe van màu trắng qua hệ thống camera giám sát trong khu chung cư.
Chiếc xe van có in chữ "Lắp đặt thiết bị gia dụng tận nơi" trông rất bình thường và phổ thông. Vì có camera giám sát ghi lại biển số xe nên nhân viên bảo vệ khu chung cư cũng sẽ không chặn lại.
Chỉ là họ không ngờ chiếc xe này lại gắn biển số giả.
Thời gian ngày càng gần, chiếc xe van màu trắng lái về phía cổng Nam khu chung cư.
Lòng bàn tay Bạch Ngưng đổ mồ hôi vì căng thẳng. Liệu cô có thể chặn được chiếc xe van không?
Nếu không chặn được, thì không chỉ mất đi tiền thù lao mà hai sinh mạng sẽ nối tiếp nhau ra đi như diễn biến ban đầu.
Đúng lúc cô đang lo lắng thì chiếc xe van đã đến cổng khu chung cư.
Thấy thanh chắn cổng đã hạ xuống không thể đi qua, chiếc xe van dừng lại. Kính cửa sổ bên ghế lái hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trông chất phác, thật thà.
Người đàn ông khoảng 30 tuổi, trên chiếc áo khoác màu xám có vài vết bẩn. Da hắn rất đen, trông như một người thường xuyên làm việc ngoài trời.
Tài xế cười nói với chất giọng địa phương quen thuộc: “Làm ơn anh bạn mở cửa giúp.”
Hai nhân viên bảo vệ bước tới hỏi:
“Anh đến đây làm gì?”
“Đến lắp đặt điều hòa.”
“Chỉ có mình anh thôi sao?”
Tài xế gãi đầu: “Còn có vợ tôi nữa.”
Nói rồi, cửa kính ghế sau hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt cũng chất phác, người phụ nữ có vẻ hơi ngại ngùng.
Nhưng ở ghế sau, không có bóng dáng bé gái nào.
Vậy thì chỉ có thể ở cốp sau.
Trong hồ sơ có ảnh tài xế và chiếc xe van, đúng là chiếc xe này không sai.
Ai có thể ngờ được hai người trông như vậy lại là những kẻ buôn bán người đã bắt cóc vô số trẻ em và phụ nữ chứ.
Họ lợi dụng hình ảnh thật thà chất phác của mình để dễ dàng khiến người khác mất cảnh giác, rồi tìm cơ hội ra tay.
Theo diễn biến ban đầu, sau khi Đường Đường và Đường Nhiễm liên tiếp xảy ra chuyện, nhà họ Đường đã dùng quan hệ, phối hợp với công an truy tìm ráo riết. Cuối cùng mới tìm thấy hai người này trong một nhà nghỉ ở một thị trấn nhỏ.
Hai người này thậm chí không phải là vợ chồng, ở quê nhà họ đều đã kết hôn và có gia đình riêng.
Họ nói là ra ngoài làm việc nhưng sau khi quen nhau lại ăn ý, cùng nhau làm nghề buôn người.
Bạch Ngưng nắm chặt tay phải, không biết bảo vệ có thể chặn chiếc xe van được bao lâu.
Và đúng lúc bảo vệ gần như sắp phải cho qua vì không còn gì để hỏi, một tiếng còi công an đã vang lên.
Có lẽ do quá tự tin nên tài xế xe van không hề hoảng loạn bỏ chạy. Ngược lại còn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn chiếc xe công an tiến đến.
Mãi đến khi công an đi đến bên cửa xe, tài xế vẫn còn giả ngu:
“Đồng chí công an, có chuyện gì vậy?”
“Có người tố cáo anh bắt cóc trẻ em, xin hãy hợp tác điều tra.”