[Ting! Hệ Thống Tương Lai xin nhắc nhở: Bạn có một đơn hàng mới, xin hãy chú ý kiểm tra!]
Bạch Ngưng đang nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị trong suốt hiện ra trước mắt, cô nghi ngờ tình trạng thần kinh của mình hiện đã có vấn đề.
Bản thân vừa hoàn thành ca phẫu thuật u sơ tại bệnh viện. Tin tốt là khối u này lành tính, còn tin xấu là cha mẹ cô đã lừa lấy 8 vạn tệ mà cô tích cóp được sau hai năm đi làm rồi đòi tuyệt giao với con gái do thấy cô mang bệnh tật.
Chỉ vì cô đã xin công ty cho nghỉ ốm một tuần. Khi mang báo cáo khám sức khỏe về nhà, cha mẹ lại cho rằng cô đã quan hệ nam nữ bừa bãi nên mới mắc căn bệnh này. Mặc dù đã giải thích đây là một khối u mà đến cả y học hiện đại chưa xác định được nguyên nhân vì sao mắc phải, nó không liên quan gì đến những chuyện đó. Vậy mà cha mẹ vẫn không nghe cứ khăng khăng cho rằng cô đã từng mang thai.
Bạch Ngưng không muốn tranh cãi thêm với họ, cô chỉ yêu cầu họ trả lại 8 vạn tệ mà cô đã cho mượn tuần trước nhưng thứ mà cô nhận lại chỉ là lời từ chối.
Cô đành lùi một bước, cầu xin họ trả lại 2 vạn tệ để cô có cơ hội được làm phẫu thuật.
Vậy mà cha mẹ lại chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng là đồ vô liêm sỉ, rồi đuổi cả người lẫn hành lý ra khỏi nhà.
Bạch Ngưng rời khỏi nhà trong tình trạng không một xu dính túi, chỉ có thể đến ở nhờ cùng cô bạn thân Chương Thi Ngữ, người đang phải thuê chung trọ với người khác.
Chương Thi Ngữ không nói hai lời đã nhận nuôi cô, còn chủ động đề nghị sẽ chi trả tiền cho ca phẫu thuật sắp tới.
“Ngưng Ngưng, mình đã tra trên mạng rồi, u sơ của cậu còn có thể lớn hơn nữa. Hiện tại nó đã to bằng nắm tay rồi đấy, không thể trì hoãn được nữa, cậu cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt. Kích thước hiện tại còn có thể phẫu thuật nội soi qua rốn để lấy khối u ra, nếu hồi phục tốt sẽ không để lại sẹo. Nhưng cứ để nó lớn hơn nữa sẽ có thể phải mổ mở luôn cơ.”
Bạch Ngưng cảm động đến rơi nước mắt. Cô biết rõ hoàn cảnh của Chương Thi Ngữ, cô ấy là con gái độc nhất trong một gia đình ở nông thôn, có một người cha thường xuyên đau ốm cần dùng đến thuốc. Hơn phân nửa tiền lương mỗi tháng của cô ấy đều được chuyển về cho mẹ để mua thuốc giúp cha.
Dù vậy, Chương Thi Ngữ luôn sống dè xẻng vẫn tiết kiệm được hai vạn tệ, nói là dự định lần tới về nhà sẽ mua cho cha mẹ hai bộ quần áo và một cái chăn bông mới. Cô ấy sợ họ tiếc tiền không chịu mua.
Giọng Bạch Ngưng nghẹn lại, đôi mắt đã đỏ hoe: “Cậu cho mình mượn tiền rồi thì cậu sẽ làm thế nào?”
Chương Thi Ngữ vung tay với khí thế phóng khoáng: “Không sao đâu, tiền tiêu hết thì kiếm lại thôi. Hơn nữa, lương của cậu bây giờ đã tăng lên 8 nghìn rồi, tiền sẽ nhanh chóng kiếm lại được mà.”
Cứ như vậy, Chương Thi Ngữ đưa cô đến bệnh viện. Ở đó họ yêu cầu tạm ứng 2 vạn rưỡi tiền viện phí. Chương Thi Ngữ thậm chí đã giao cả tiền thuê nhà ba tháng tới chuẩn bị đóng cho chủ nhà vào đó rồi thay mặt người nhà ký tên. Bốn ngày trước, cô trải qua lần phẫu thuật cũng coi như đã thành công.
Bác sĩ nói ngày mai cô có thể xuất viện rồi. Lúc đó, bảo hiểm y tế sẽ thanh toán và hoàn lại một phần viện phí đã tạm ứng lúc trước.
Bạch Ngưng nghi ngờ có lẽ cô đã quá căng thẳng nên thần kinh bị rối loạn. Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở vang lên bên tai cô, những dòng chữ kèm hình ảnh đều hiện lên trên một màn hình trong suốt:
[Thời gian: 21 tháng 4 năm 2021
Địa điểm: Cầu Lâm Giang
Người ủy thác: Diêu Vũ Triết
Nội dung ủy thác: Nữ diễn viên Tô Tuyết sẽ nhảy sông vào lúc 12 giờ 32 phút trưa. Xin ký Chủ kéo dài thời gian đến 12 giờ 40 phút để người quản lý Diêu Vũ Triết có thể đến nơi. Sau khi hoàn thành đơn hàng, người ủy thác sẵn sàng trả thù lao 8 triệu sau thuế.]
Đính kèm thông báo là ảnh của nữ diễn viên Tô Tuyết.
Chỉ cần kéo dài thời gian 8 phút là có thể nhận được 8 triệu hả?
Khoản thù lao này. À không, thù lao tính theo phút, mỗi phút là 1 triệu sao?
Bất kể là thật hay giả. Dù sao cô cũng sắp xuất viện rồi, cứ đi thử xem cũng không mất gì mà.