Nam nhân không chút để ý, giúp nàng ấy dùng ngón tay xoa đi, cúi đầu hôn môi nàng ấy: "Miệng phía dưới chảy nước, miệng nhỏ phía trên cũng chảy nước, để con xem miệng phía dưới của mẫu thân nào.”
Hắn ngồi dậy, hai tay nâng hai đùi nàng ấy lên, nhìn bướm của nàng ấy bị hắn chèn vào.
Góc độ này Du Nguyệt cũng thấy rõ nơi giao hợp của hai người.
Một cái đương vật lớn đen hồng không ngừng xuyên qua cái huyệt thịt hồng hôi thân, huyệt bị nhục bổng căng ra rất lớn, hai mép bướm mở rộng, tiếp nhận lấy sự tấn công của nhục bổng, đã khép không được nữa, môi thịt bên ngoài đều là màu trắng bọt biển.
Nghe người khác nói người ít chuyện phòng the sẽ có âm vật nhạt màu hơn, nàng vẫn cho rằng bướm của người khác lớn lên đều giống như nàng, hoá ra mỗi người đều khác nhau, nhìn xem huyệt đỏ đến đen của mẫu thân nàng. Nàng vẫn cho rằng Lăng Vân là giữ mình trong sạch, sự thật đánh cho nàng một bạt tai, cái ©ôи th!t hồng hơi thâm này của hắn không biết đã đυ. qua bao nhiêu nữ nhân rồi.
Hai người này ngược lại xứng đôi, thâm như nhau, một nữ dâm phụ, một nam ŧıểυ tam, nhưng vì sao phải lừa gạt nàng.
Nàng nhìn cây gậy đỏ đen của Lăng Vân không ngừng ra vào huyệt của mẫu thân, tốc độ nhấp càng lúc càng nhanh, mẫu thân cũng sướиɠ đến trợn mắt, trông như là sướиɠ không chịu được.
Đột nhiên Lăng Vân thở dốc, bắn xong tê liệt ngã xuống người mẫu thân.
“Sao hôm nay Du Nguyệt lâu về thế nhỉ?” Nàng ấy vuốt ve ngực hắn.
“Không phải nàng sai nàng ấy đến Cát Tường các mua bánh ngọt rồi sao?” Hắn miễn cưỡng trả lời một câu, sau đó ánh mắt sáng ngời: “Nàng muốn cho nàng ấy nhìn thấy cảnh ta đυ. nàng trước mặt nàng ấy sao?”
“Chàng sẽ không đau lòng chứ?” Giọng điệu của nàng ấy lúc hỏi hắn không tốt lắm.
"Đương nhiên là không rồi, ta kết hôn với nàng ấy còn không phải vì nàng à, nếu cha ta có thể cho ta cưới nàng, ta cần gì phiền toái như vậy, hơn nữa ta đã hứa với nàng lúc động phòng sẽ đυ. nàng trước mặt nàng ấy rồi mà." Khóe miệng hắn cong lên.
Lần đầu tiên Du Nguyệt cảm thấy nụ cười của hắn ghê tởm như vậy, cô ôm ngực, yên lặng rời đi.
Đợi đến khi rời xa nhà, nàng mới nôn ra. Nhổ sạch toàn bộ bánh ngọt đã ăn trước đó.
Du Nguyệt lấy khăn tay lau miệng, ném khăn tay đi, khăn tay bay trên đường như du hồn, miệng lẩm bẩm: "Nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, nữ nhân phóng đãng đều được hoan nghênh như vậy sao?"
Xoay một vòng chợt thấy một nhà chứa, nàng chớp mắt rồi bước vào đó.
Tú bà ở cửa thấy nàng, nụ cười trên mặt cứng đờ, "Cô nương, chỗ ta không có ŧıểυ quan, nếu ngươi muốn thì đến Nam Phong Quán đối diện đi.”
Du Nguyệt không nói nhiều, lấy một thỏi bạc đặt trong lòng bàn tay tú bà, nhìn tú bà tươi cười mỹ mãn, nàng nói: “Ta không cần ŧıểυ quan, ta chỉ cần ngươi giúp ta…”
Tú bà lắc đầu, Du Nguyệt lấy bạc đi, tú bà lập tức đoạt lại, gật đầu đáp ứng yêu cầu của nàng, sợ nàng đổi ý.
Trong phòng khách của kỹ viện, nam nhân và nữ nhân đang dây dưa nóng bỏng, bọn họ trăm triệu lần không ngờ là ở dưới bàn có một đôi mắt đang quan sát bọn họ giao hợp.
©ôи th!t thô đen cắm vào bướm chưa được bôi trơn, bắt đầu rút cắm, mang ra một ít tơ máu.
Nử tử một mực gào thét, đến cuối cùng bởi vì không chịu nổi mà ngất đi.
Đây quả thực là đang thượng hình mà. Du Nguyệt ở dưới bàn lặng lẽ nói thầm.