Hôm nay mẫu thân sai nàng ra chỗ tiệm bánh Cát Tường các mua bánh ngọt, Cát Tường các là tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất Tô Châu, kiểu dáng đa dạng, mùi thơm xông vào mũi, ăn xong vị bánh vẫn còn thoang thoảng trong miệng, là lựa chọn hàng đầu của các ŧıểυ thư quý tộc.
Bởi vậy người mua bánh ngọt rất nhiều, hơn nữa Cát Tường mỗi lần làm bánh ngọt đều có hạn, không nhanh chóng đi mua là sẽ cháy hàng rất nhanh.
Du Nguyệt dậy thật sớm, cuối cùng cũng mua được, nàng vừa đi vừa ăn, vừa nhìn cảnh sắc xung quanh, tầm mắt quét tới quét lui.
Ngày hôm qua nàng cùng vị hôn phu của mình nói muốn vào trong thành mua bánh ngọt, cũng bảo hắn chờ nàng ở trong chợ, nhưng là nàng đi suốt mà không gặp được hắn.
Vị hôn phu Lăng Vân của nàng là ŧıểυ nhi tử của thái thú thành Tô Châu, không chỉ có thân phận hoa quý, khí chất xuất chúng, tướng mạo cũng là anh tuấn suất khí nổi danh, không ít danh môn quý nữ đều quan tâm đến hắn.
Nghĩ đến Lăng Vân, môi nàng lập tức cong lên lộ ra một nụ cười.
Những hào môn quý nữ kia không ngờ Lăng Vân, người mà các nàng cố gắng tới mấy cũng với không tới lại vô cùng sủng ái nàng, thậm chí đến mức độ nếu không phải nàng thì sẽ không cưới.
Ngày mai Lăng Vân sẽ tới cửa cầu hôn, hơn nữa đã hứa với nàng là sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng.
Đến lúc đó những nữ nhân đó có khi sẽ buồn chết mất, nàng đang rất nóng lòng muốn xem biểu cảm của họ.
Nhưng là hôm nay hơi lạ, Lăng Vân rất ít lần lỡ hẹn, lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy hắn đâu, bánh ngọt trong tay đã bị nàng đi trên đường ăn hết, nghĩ còn phải mang điểm tâm về nhà cho mẫu thân, vì vậy mới chậm rãi trở về đi.
Đến cửa phủ, cửa lại không khóa, hơn nữa Lưu bá trông cửa lại không có ở đây.
Những hiện tượng bất thường này khiến nàng nín thở, không lớn tiếng chào hỏi mà thử lặng lẽ vào nhà như bình thường.
Nàng rón rén, đi trong sân, nghe thấy tiếng cười loáng thoáng của đôi nam nữ, nàng men theo thanh âm đi tới, phát hiện âm thanh đó phát ra từ khuê phòng của mẫu thân.
Từ sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân nàng không chịu nổi tịch mịch, vẫn tìm nhân tình đương vụng trộm. Trước kia nàng chính là mắt nhắm mắt mở, làm bộ như không biết, nhưng gặp phải tình huống không bình thường như hôm nay, nàng muốn nhìn xem, người yêu đương vụng trộm với mẫu thân nàng là ai.
Nàng chọc cửa sổ ra một cái lỗ, nhìn thấy một cảnh tượng làm cho nàng vô cùng khiếp sợ và phẫn nộ, ngón tay nắm chặt lấy túi bánh ngọt, bánh ngọt bên trong đã sớm vỡ thành bã.
NAm nhân trẻ tuổi không ngừng nhấp nhô trên người mẹ nàng, chính là vị hôn phu Lăng Vân của nàng.
"Con rể ngoan của ta, hôm nay con mãnh liệt quá đó." Phần lưng cơ bắp lư loát của nam tử xuất hiện một cánh tay trắng nõn của nữ tử, chậm rãi vuốt ve lưng của hắn, hai chân của nàng ấy kẹp chặt lấy eo gầy hữu lực của nam tử.
Nam tử cười, dùng giọng điệu ngả ngớn mà nàng chưa từng thấy qua nói: "Huyệt của mẫu thân quá chặt, cắn đến gậy thịt của con không buông.”
Hắn khép ba ngón tay lại cắm vào trong miệng của nàng ấy: “Cái miệng nhỏ tham ăn này thích ăn ©ôи th!t như vậy sao?"
Hai cái miệng nhỏ trên dưới đều bị cắm, nữ tử hưng phấn mà rêи ɾỉ, nhưng bởi vì miệng bị cắm, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.
Nước bọt trên miệng chảy xuống, chảy qua cổ, nhỏ lên ngực trắng noãn.