“...”
Bị đâm vào tim hơi đau một chút, Ổ Liên cảm nhận được sự lạnh lẽo mãnh liệt, còn đau hơn cả lần quan hệ vừa rồi.
Cô rúc vào trong chăn, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ đau đớn, lông mày mỏng nhíu lại.
Giống như một con thú nhỏ tự liếm vết thương.
Đáng thương, cũng đáng yêu.
Xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, Lục Bách Dữ chống đầu gối đứng dậy, nụ cười ấm áp: "Bảo bối, cô bé lọ lem cũng là công chúa mà.”
Lông mi dài hơi run lên, Ổ Liên không thể diễn tả được sự run rẩy trong lòng, có cảm giác kỳ quái đang lên men, muốn bắt lấy nhưng lại hoàn toàn biến mất.
Không đáp lại, cô kéo chăn lên để thoát khỏi chuyện vừa xảy ra và không nghĩ đến việc được mẹ sai đang đợi ở nhà.
Thấy cô né tránh, Lục Bách Dữ cười khẽ, chậm rãi mặc quần áo vào, xoay người rời đi.
Phòng xa hoa chỉ có một mình Ổ Liên, trốn hồi lâu, cô mới từ trong chăn chui ra, lông mi dày thấm ướt, cảm nhận được hàn ý mãnh liệt thấu xương.
Cô không dám nói với Cù Văn, nhưng lại cảm thấy phải nói.
Cô không muốn lừa anh.
Rối rắm, Ổ Liên quay đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, nước chảy thành cột, càng lúc càng lớn, làm cho kính cửa mờ ảo. Tựa như trái tim cô lúc này, bị tình huống cực đoan cuốn lấy, kín không thông khí nổi.
*
Một đêm trời mưa, Ổ Liên không về nhà.
Chính cô cũng cảm thấy buồn cười, lại ở phòng Lục Bách Dữ một đêm, không mộng mị cho đến khi đồng hồ báo thức reo.
Đồng phục học sinh giặt ban đêm được phơi khô, tỏa ra mùi thơm đặc trưng của bột giặt khách sạn, khi Ổ Liên mặc vào,, không thể nói rõ sự khác biệt giữa hôm nay và hôm qua.
Chỉ là đi vào sân trường, cô đã có nỗi sợ hãi đối với Lục Bách Dữ.
Cả buổi sáng, Ổ Liên đều ở trong lớp mình, tan học không ra ngoài, trong đầu tràn ngập những lời nói chia tay với Cù Văn.
Cô không muốn nhắc lại chuyện tối qua.
Quá trình không cần trình bày, chia tay chính là kết quả tốt nhất.
Buổi trưa, bạn cùng bàn có việc về nhà, Ổ Liên một mình xuống lầu, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở hành lang giữa sảnh.
Ba người bọn họ xuống cầu thang, Lục Bách Dữ đi bên trái, lúc rẽ, cô nhìn thấy hình dáng khuôn mặt rõ ràng của anh ta, chuyện tối hôm qua hiện lên trong đầu, khiến trái tim cô như chùn xuống.
Nhìn kỹ, anh ta cùng người bên cạnh vừa nói vừa cười.
Không thấy được khuôn mặt của hai nam sinh kia, nhưng thân hình của họ cũng khá cao gầy không hề thua kém Lục Bách Dữ.
Ổ Liên thả chậm bước chân, cố ý kéo dài khoảng cách với người đi phía trước. Nhưng vừa mới chậm lại, bàn chân sau giày cô bị người giẫm trúng, khiến cô lảo đảo té ngã.
Tưởng mình sắp mất trọng lượng ngã xuống, Ổ Liên lập tức sợ tới mức thét lớn lên, chớp mắt, đầu gối quỳ xuống ngồi trên bậc thang, cũng may là không sao.
“Xin lỗi…”
Nam sinh không cẩn thận dẫm trúng giày cô vội vàng xin lỗi, ra vẻ muốn đỡ cô dậy.
Không để ý đến nỗi đau và xấu hổ của mình, Ổ Liên cố gắng xoay người, đưa lưng về phía lầu dưới.
Mới vừa quẹo tới, Cù Trạo nghe được tiếng ồn, lông mày rậm lãnh đạm giương mắt, nhìn thấy đầu tóc có buộc tóc màu xanh lục hụt xuống.
Không hiểu sao nghĩ đến video mười giây đó, mái tóc đen dày mượt như rong biển trải trên chiếc giường trắng, phía trên có một chút màu xanh lá cây, trong khung cảnh vốn có mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta phải nhìn lại lần thứ hai.