Lên Giường Với Anh Trai Của Bạn Trai

Chương 8

Trước Sau

break

Lúc cao trào, Ổ Liên nói không nên lời, tiếng khóc đứt đoạn nối tiếp, hông run lên bần bật, nước dâm trong hoa huyệt phun ra tung toé.

 

Bao nhiêu lần xoắn đến gậy thịt của Lục Bách Dữ phấn khởi lên, rên rỉ khắc chế, cuối cùng, anh ta bắn ra tinh trùng đặc sệt, vứt bỏ bao cao su ướt sũng.

 

Ngoài cửa sổ mưa gió vẫn ào ào, đồng tử Ổ Liên như tan rã nằm ngửa ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, sau khi bị ch!ch, dáng vẻ nhu mị, thân thể trắng nõn đỏ hồng từ trong ngoài.

 

 

Ngoài cửa sổ gió cuốn mưa rào, Cù Trạo bước xuống máy chạy bộ, đầu đầy mồ hôi, cơ bắp cuồn cuộn.

 

Tiếng nhạc kim loại nặng bị tiếng tin nhắn cắt ngang, hắn cầm lấy, bấm vào video Lục Bách Dữ gửi đến.

 

Bất ngờ không kịp đề phòng, hình ảnh riêng tư tràn ngập màn hình.

 

Nữ sinh bị người đàn ông ch!ch phập phồng lên xuống, tiếng rên rỉ nhẫn nhịn xen lẫn thống khổ cùng sung sướng. Trên mặt bịt mắt, hắn lại nhận ra cô là bạn gái Cù Văn.

 

Người anh cùng cha khác mẹ có cuộc sống ở nhà tốt hơn hắn.

 

Cù Trạo hơi thất thần, hình ảnh được quay từ camera lắc lư, từ nửa người nữ sinh chuyển thành người khởi xướng trận tình này, một ngón giữa thẳng tắp dựng thẳng lên, chính là khuôn mặt lưu manh lãng tử của Lục Bách Dữ.

 

Đoạn video kéo dài mười giây, nữ sinh mặc áo, bộ phận riêng tư không lộ ra, nhưng mặc cho ai xem đều biết bọn họ đang làm cái gì.

 

Thoát khỏi video, tin nhắn của Lục Bách Dữ gửi tới: [Sinh nhật vui vẻ.]

 

Đôi môi mỏng cong lên, ngũ quan thâm thúy thẳng tắp của Cù Trạo vẫn lạnh lùng như cũ, lưu loát đánh chữ: [Ch!ch chết ả đi.]

 

Trả lời tin nhắn xong, hắn ném điện thoại sang một bên, vào phòng tắm tắm rửa.

 

Nước lạnh dội xuống, Cù Trạo vén tóc ngắn lên, lộ ra gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đen hẹp dài mơ hồ lộ ra lệ khí. Nghĩ đến video của Lục Bách Dữ, khóe miệng hắn mấp máy, hiếm khi có được món quà vừa ý như vậy.

 

Rất thú vị.

 

*

 

Mưa lớn thật lâu không tạch

 

Sau khi Lục Bách Dữ xuống giường, điện thoại của Ổ Liên vang lên. Đưa tay muốn cầm, cánh tay cô không còn sức nữa, đầu ngón tay trắng nõn căng thẳng, vẫn còn cách một khoảng.

 

Lục Bách Dữ vừa kéo quần lên lấy điện thoại của cô, ném lên giường, dáng vẻ lưu loát quyết đoán, không hề lo lắng cô sẽ nhân cơ hội báo cảnh sát.

 

Đôi mắt chớp chớp, sự chú ý của Ổ Liên chuyển sang màn hình, con ngươi co rút lại.

 

Trái tim đập loạn xạ, cô đang yếu đuối chợt cảm thấy sợ hãi, cẩn thận nghe máy: "Mẹ…”

 

“Con về đến nhà rồi chứ?”

 

Giọng mẹ Chúc Hoán Linh ngắt lời cô: “Mẹ và ba con ở Lâm Thị không về được, trời mưa, con ở nhà chăm sóc tốt cho chị con nha.”

 

“...”

 

Tưởng là lo cho mình, thì ra lại là chị.

 

Vốn là lúc tủi thân, Ổ Liên cảm thấy bất lực, mơ hồ nói: “Con biết rồi.”

 

Được đáp lại, Chúc Hoán Linh cũng không dừng lại ở đó, đầu tiên là quan tâm đến thân thể của chị gái, cuối cùng dặn dò: "Mẹ thấy ở Châu thị sấm sét to lắm, nếu chị sợ, con dỗ chị ngủ rồi nghỉ ngơi đi nha.”

 

“Vâng…”

 

Ổ Liên nghẹn ngào, cổ tay buông xuống, cúp điện thoại.

 

Cách đó gần, Lục Bách Dữ nghe được một chút nội dung, khuôn mặt thỏa mãn nhuộm nụ cười nhạt, cong chân dài, ngồi xổm trước mặt cô.

 

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt từ đỏ tới trắng của cô, giọng anh ta thương tiếc: "Thật là đáng thương, mưa lớn như vậy, còn phải về nhà chăm chị.”

 

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương