Cho đến khi Ổ Liên đang bị bịt mắt nghe thấy tiếng sột soạt, lông mày nhíu chặt, tim đập nhanh hơn.
Một giây sau,một cơ quan sinh dục nóng bỏng và cứng rắn nhét vào lòng bàn tay cô, khiến các ngón tay của cô co giật, vô thức nắm thứ đó lại. Lập tức, có một bàn tay ấm áp bao lấy mu bàn tay cô, làm tay cô nhấp lên xuống.
“Tốt lắm, tay bảo bối mềm lắm.”
Tiếp xúc ngắn ngủi, Lục Bách Dữ nhiều lần khen ngợi cô, cảnh tượng không đứng đắn, nhưng không khó để nhận ra trong tính cách của anh ta có rất nhiều sự dịu dàng.
Nhưng xấu xa là bản tính.
Nếu không, anh ta sẽ không phớt lờ lời cầu xin của cô mà vẫn cứng rắn và bắt đầu làm những điều không đúng mực với cô.
Tay đang phát run, lòng bàn tay non nớt của Ổ Liên như bị bỏng, nghẹn ngào không thành tiếng: "Tôi... tôi có bạn trai rồi, anh đừng... đừng đối xử với tôi như vậy."
Nghe vậy, Lục Bách Dữ không lôi kéo cô nữa, tách đôi chân gầy gò của cô ra, đè lên người cô, quy đầu tràn ra đầy tinh dịch, đeo bao cao su, áp vào khe hoa huyệt khít non nớt của cô.
Anh ta dùng hai ngón tay banh hai mép hoa huyệt của cô ra, màu sắc hoa tâm phun ra nuốt vào trong suốt ướt át, màu nước gợn sóng khiến bên trong tựa như có một cái hang, muốn đi sâu vào.
Lục Bách Dữ cười khẽ, hài lòng: "Hoa huyệt đẹp quá, làm tôi ngạc nhiên giống như em vậy.”
Không nhìn thấy, thính giác và các giác quan khác càng linh mẫn hơn, Ổ Liên không ngừng muốn kẹp chân, nức nở kéo dài âm đuôi: "Đừng nói nữa, nếu như anh không thả tôi ra, tôi sẽ... a..."
Cảnh cáo bị gián đoạn -
Quy đầu to lớn chậm rãi đẩy lỗ thịt đóng chặt ra, Lục Bách Dữ có chút thương hương tiếc ngọc, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, không có thời gian cho anh ta tán tỉnh dụ dỗ, thắt lưng mãnh liệt trầm xuống, nửa gậy thịt đút vào hoa huyệt.
Bộ phận non nớt bị thô bạo căng ra, Ổ Liên không chịu nổi, ngửa đầu cổ gân xanh căng thẳng, sau khi thét chói tai thì giống như mất tiếng, há to miệng ngay cả thở dốc cũng không phát ra được.
Lục Bách Dữ bị vách thịt siết chặt lấy lòng, kẹp thoải mái, cúi đầu hôn nhẹ cằm đang run rẩy của cô, tìm lại vài phần kiên nhẫn, nghiền ngẫm cười khẽ: "Cù Văn cũng không nhỏ, sao em vẫn chưa bị rộng ra nhỉ? Mà tôi mới chạm nhẹ em đã run thành thế này rồi.
“…”
Thằng khốn.
Thằng khốn đeo mặt nạ dịu dàng.
Một lúc lâu, Ổ Liên giơ tay muốn kéo bịt mắt, cổ tay gầy gò bị đối phương đè lại, giơ cao quá đỉnh đầu, khiến cô không còn sức đánh trả.
Gậy thịt chậm rãi thẳng tiến vào bên trong, Lục Bách Dữ bắt đầu nhấp từ nông đến sâu, khi cô gái cắn chặt môi dưới ức chế tiếng thở dốc, tay anh ta trượt vào áo đồng phục của cô.
Dò ra sau lưng cô, cởi nút áo lót ra.
“A... Không được...”
Cho dù đã thất thân với anh ta, Ổ Liên vẫn muốn bảo vệ một chút tôn nghiêm cuối cùng. Nhưng không ngờ bây giờ đã bị tước đoạt sạch sẽ.
Áo ngực được đẩy lên cao, Lục Bách Dữ cụp mắt thưởng thức thân thể trắng nõn đẫy đà này.
Chỉ là niềm vui ngoài ý muốn, Ổ Liên mặc quần áo nhìn yếu đuối, gầy gò thanh thuần, nhưng cởi quần áo ra trên người cô vẫn có thịt, ngực cao ngất, da thịt ở eo sờ lên cũng mềm mại, ôm ngủ chắc chắn rất thoải mái.
Đưa tay cầm một bộ ngực xinh đẹp, Lục Bách Dữ thực sự cảm nhận được sự kinh ngạc. Ngón tay anh ta dài, lúc này thu lại bóp vú, nhẹ nhàng bao lấy, miễn cưỡng phù hợp.