Cô hận chính mình, cô không thể cảm nhận được niềm vui nào dưới người anh ta.
Nhưng Lục Bách Dữ không cho cô cơ hội thở dốc, đầu ngón tay hơi ẩm ướt giống như đang miêu tả hình dạng trên vách thịt của cô, nhẹ nhàng di chuyển, chạm vào vách huyệt mẫn cảm phát ra tiếng nước rất nhỏ.
“Ướt rồi, bảo bối.”
Anh ta mỉm cười, giọng nói khàn khàn, trong không gian tầm nhìn đen kịt của Ổ Liên, tất cả cảm quan bị phóng đại vô hạn, kích thích thân thể mẫn cảm run rẩy từng đợt, hoa huyệt kẹp ngón tay dài nhỏ của anh ta chảy ra một dòng ướt át.
Lòng bàn tay nhận lấy vài giọt trong suốt, Lục Bách Dữ cười rút tay, cụp mắt nhìn chất lỏng động tình kia.
Một giây sau, ngón tay ấm áp của anh ta đặt trên đôi môi xinh đẹp của cô, ngay cả sự trơn bóng ướt sũng cũng bị vân vê, đầu ngón tay thò vào vài phần, tùy ý khuấy động, bầu không khí nóng rực như muốn ngạt thở.
Nếm được mùi vị xa lạ, Ổ Liên nức nở mím môi từ chối, chợt nghe thấy một tiếng lười biếng trêu đùa: "Không thích của mình, vậy muốn nếm thử của tôi à?"
Cho dù đã từng cùng Cù Văn làm, Ổ Liên cũng không có dùng miệng liếm qua. Dù là dịch thể của cô, hay là của đối phương.
Lúc này, cô mím chặt môi, một bộ thề sống chết không theo biểu cảm, kiên quyết chống cự.
Lục Bách Dữ có thói quen dịu dàng với phụ nữ, đối với Ổ Liên ngoan ngoãn càng sâu. Một tay anh ta cố định cằm cô, không cho cô trốn, ngón tay ướt át đặt ở môi dưới của cô, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra, dâm đãng liếm lên.
Ngọt quá.
Nụ cười trên mặt anh ta lộ ra phong lưu, khiến người ta không phân biệt được thật giả.
Ổ Liên không có cơ hội phân biệt, ngoài xấu hổ, cô còn sợ hãi hơn.
Trước mắt một mảnh tối đen, làm tăng thêm tính nguy hiểm của Lục Bách Dữ trong lòng cô, khiến cả người cô run lên.
Thấy cô như vậy, nụ cười trên mặt Lục Bách Dữ thu lại, mắt nhìn cánh cửa khép hờ, kéo chân cô đi vào vấn đề chính.
Em đừng căng thẳng quá, chơi đùa một chút mà thôi.
Sự thờ ơ dỗ dành của anh ta không giảm bớt nỗi sợ hãi của Ổ Liên, ngược lại, bây giờ cô có loại cấp bách không có chỗ trốn.
“Tôi không muốn... “ Cô khóc nức nở, không tiếc cầu xin anh ta: “Là tôi làm sai gì sao? Tôi xin lỗi mà.”
Một giây sau, Lục Bách Dữ ôm chân cô, kéo cô đến trước người, đầu gối ngăn cản động tác luôn muốn khép lại của cô, giọng dịu dàng: "Em không chọc gì tôi cả, là tôi xấu xa đó.”
Anh ta không muốn hao phí tâm tư lừa gạt, ăn ngay nói thật.
Đồng thời, Ổ Liên cũng biết rõ, khi bọn bắt cóc gỡ mặt nạ của bạn xuống, bạn có lẽ sẽ mất mạng. Bây giờ cô cũng vậy, Lục Bách Dữ nói đến nước này, có lẽ cô sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Không được...
Trong lúc hoảng loạn, Ổ Liên kịch liệt giãy dụa, hai tay nắm chặt ga giường, không thấy rõ phương hướng, muốn lui về phía sau.
Hết lần này tới lần khác, cổ tay Lục Bách Dữ dùng chút lực, cô bị lôi về chỗ cũ, mọi nỗ lực trước đó đều lãng phí. Giống như cá mắc bẫy, chỉ có thể chiến đấu chống lại con thú dữ kia.
Khóe mắt cô có hơi nước nhỏ xuống, Ổ Liên nắm chặt cổ tay đang siết chặt tay mình của anh ta, móng tay được cắt mượt mà sạch sẽ đâm mạnh vào da anh ta.
Nhưng đối phương không có một chút phản ứng nào, không thấy bắn trả và phòng ngự, cũng không nói gì.