Trung tâm nghệ thuật của Weed chính thức mở cửa. Những vị khách đầu tiên là vợ chồng Mandol, người đã đưa ra yêu cầu. Ngày hôm sau, trung tâm bắt đầu mở cửa đón khách tham quan.
Vé tham quan là 10 vàng. Những người dưới lv 100 chỉ phải trả 3 vàng. Binh lính và người dân NPC cũng phải trả tiền vé tham quan. Nếu đi từ nhóm 30 người trở lên sẽ được giảm 50%. Ngay tại cổng vào trung tâm có bảng hướng dẫn về vé vào cửa. Không miễn giảm cho sinh viên và trẻ em. Tuy vậy, người già và học sinh sinh viên trong Royal Road còn hốt hoảng hơn.
"Chỉ có 10 vàng thì vung tiền đi xem một lần cho biết cũng được đúng không?"
"Những bức tượng tuyệt vời của Weed đã giúp ích cho việc đi săn rất nhiều vì vậy tôi nghĩ tôi có thể xem như số tiền này là tiền trả công và thử xem bên trong thế nào..."
"Xin hãy thử phần ăn đặc trưng của Trung tâm nghệ thuật."
Những hàng quán cũng mở cửa. Khách tham quan có thể ăn uống và nghỉ ngơi tại đây. Ở đây còn có cả sân khấu dành cho Bard nhưng tạm thời chưa được sử dụng.
"Ta đi tham quan Trung tâm nghệ thuật thôi."
"Xem nhanh lên rồi đi săn."
Mọi người chen chúc nhau tại cổng vào. Họ muốn bỏ qua mọi thứ và chiêm ngưỡng tác phẩm của Weed. Từ tầng B2 đến tầng 2 là không gian trưng bày của các nghệ sĩ khác. Những Painter và Sculptor nổi danh của Morata giờ đã có nơi trưng bày tác phẩm của họ. Lúc trước, nghệ sĩ kiếm tiền theo đơn đặt hàng. Nhưng giờ đây Trung tâm nghệ thuật đã được khai trương, họ có thể nhận được tiền từ việc trưng bày. Đó là một cơ hội lớn để giới thiệu tác phẩm của họ đến với khán giả và nâng cao tên tuổi.
"Đây là tác phẩm của tôi."
"Borahum, lối này. Đây là bức tượng lợn đen phương Đông."
Khi Trung tâm nghệ thuật được mở cửa, danh tiếng của Morata tăng thêm 60. Danh tiếng Morata tăng lên từ khi thắng trận và gia tăng nhanh chóng bằng thành tựu văn hóa. Những nghệ sĩ du hành từ Morata cũng được đối xử và có quyền lợi đặc biệt.
"Một Bard từ Morata sao? Chắc anh đi đường vất vả lắm. Anh có muốn biểu diễn tại làng của chúng tôi không? Tôi sẽ trả thêm 20 vàng so với số tiền công bình thường."
Mặc dù phương Bắc chưa hoàn toàn được thừa nhận, nhưng các nghệ sĩ cảm thấy được tưởng thưởng. Nhưng giá trị thật sự của Trung tâm nghệ thuật là những tác phẩm của họ sẽ được khách tham quan đánh giá. Một tác phẩm nghệ thuật được trưng bày ngay ngắn sẽ gia tăng thêm 20% hiệu ứng và giá trị. Nó sẽ được bảo quản hoàn hảo, không bị hư hại theo thời gian. Những pho tượng và tranh vẽ thường không cộng dồn hiệu ứng nhưng trong Trung tâm này thì lại khác. Mỗi tác phẩm bổ sung ưu khuyết cho nhau và được đánh giá cao hơn khi đi theo cặp. Điều đó khích lệ nghệ sĩ làm ra những tác phẩm mới tuyệt vời hơn. Khách tham quan có thể được xem hàng loạt các tác phẩm thuộc đủ các đề tài ở cùng một nơi, vì vậy họ cảm thấy giá vé có thể chấp nhận được.
"Nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ trống!"
"Nơi này chỉ mới khai trương thôi mà."
"Vì còn nhiều chỗ trống, liệu họ có nghĩ đến việc giảm giá vé không?”
Khách tham quan lên tầng 3. Nơi này chất đầy những pho tượng nhỏ của Weed làm ra suốt những chuyến hành trình của cậu. Đủ loại quái vật từ khắp mọi miền và cả những tiêu bản thu nhỏ của thành phố: thành phố Serabourg của Vương quốc Rosenheim, dãy núi Grava, thành phố trên trời Lavias, thành phố tự do Somren và dãy núi Bar Khu. Còn có cả dãy núi Yurokina ở Vùng đất tuyệt vọng. Các tác phẩm giống như một phiên bản tí hon của Lục địa Versailles. Mỗi bức tuy không giống nhau về kích thước và chất lượng nhưng mỗi quái vật, cây cối, nhà cửa và những tác phẩm khác đều thu hút khách tham quan. Vì mang theo chúng khi du hành rất bất tiện nên cậu đặt tất cả tại Trung tâm nghệ thuật.
"Một sự tâm huyết to lớn thể hiện trong những tác phẩm này.”
"Nhiều tượng quá."
Khi khách tham quan nhìn thấy tác phẩm điêu khắc của Weed, đôi mắt họ như được chiêm ngưỡng kỳ quan. Nơi đây hiển hiện khả năng tối đa của một con người. Ở tầng 4, một hành lang bằng kính chiếm 1/3 diện tích phòng, khách tham quan có thể nhìn xuyên qua kính. Những con búp bê Sinh và Tử được trưng bày bên trong.Đó là một tác phẩm hoàn mỹ đến độ không có một sợi chỉ thừa. Tác phẩm được làm ra nhờ sự tập trung cao độ. Nó không chỉ là quá trình trưởng thành của một đứa trẻ. Người xem có thể trải nghiệm và kết nối tác phẩm với đời thực. Qua thời gian, khả năng của con người có được niềm vui và hạnh phúc cho thấy cuộc đời này rất quý giá. Chiêm ngưỡng những con búp bê thể hiện một đời người mang lại cho người ta một trải nghiệm sống động. Gia đình, nước mắt, đau thương và hạnh phúc tất cả đều hòa quyện với nhau trong những con búp bê. Hầu hết khách tham quan đều đọc bảng mô tả của tác phẩm trước, để hiểu rõ tác phẩm cần hiểu rõ hoàn cảnh ra đời của nó.
Hơn nữa nếu bạn muốn kể cho người khác nghe, thì bạn vẫn cần thông tin từ bảng mô tả.
- Tác phẩm này được trình bày bởi kiến trúc sư hèn mọn Pavo và môn đồ nghệ thuật Gaston. Đây là tác phẩm của một nghệ sĩ chân thành và khiêm tốn, người này đã không để lại tên tuổi của mình. Hy vọng tác phẩm sẽ để lại cảm giác ấm áp và quý giá khiến bạn nhớ đến suốt đời.
Tác phẩm có thể được gọi là một tác phẩm xuất chúng. Một Sculptor giấu danh tính đã thể hiện tài năng của mình bằng việc tạo ra tác phẩm mang tên Sinh và Tử.
Chiêm ngưỡng tác phẩm này sẽ mang lại may mắn trong cuộc sống cho người xem.
Trong vòng 1 ngày:
Khả năng hồi HP, MP và stamina tăng 32%.
HP và MP tăng 36%.
Tất cả các chỉ số +24.
Agility và Courage cũng gia tăng.
Tốc độ di chuyển tăng 36%. Di chuyển quãng đường xa thì hiệu ứng càng mạnh.
Tận hưởng niềm vui cuộc sống giúp vĩnh viễn +500 Vitality.
Wisdom và Knowledge vĩnh viễn +2.
Để hiểu rõ hơn về tác phẩm cần quan sát tác phẩm cẩn thận và thường xuyên.
Khách tham quan tiếp tục chen chúc nhau ùa lên ở tầng 1 và tầng 2. Tầng 3, mọi người tiếp tục đi lên nhưng ở tầng 4, không một ai muốn rời khỏi nơi này. Mọi người xếp hàng dài chờ đến lượt mình. Họ ngắm những con búp bê từ khi sinh ra, cắp sách đến trường, kết hôn, sinh con, qua đời rồi trở về khởi điểm. Những điều này không thể tách rời khỏi cuộc sống. Điều quý giá nhất trong đời là quãng thời gian vui vẻ. Cũng giống như những viên ngọc quý và sáng bóng, thời gian trôi qua rất mau, một khi đã qua rồi sẽ không quay trở lại, viên ngọc rồi cũng sẽ hết sáng lấp lánh. Không rõ ai đã vỗ tay trước nhưng ngay sau đó tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
"Ông xã, anh có muốn ở lại đây không?"
Sau khi thấy tượng của con gái, Delphi lên tiếng đề nghị. Kể cả khi trở về Lục địa Trung Tâm, bà vẫn mang theo hồi ức đẹp đẽ về những con búp bê. Delphi tiếp tục hỏi:
“Ông xã, anh có thích nơi này không?”
“Có, anh cảm nhận được năng lượng tràn trề từ người dân, và ở đây cũng có những chuyến phiêu lưu. Lục địa Trung tâm là nơi các Guild đấu đá nhau không ngơi nghỉ. Tính ra thì sự bất ổn chính trị ở phương Bắc này ít hơn. Những Guild cũng chỉ mới vừa thành lập. Tại đây có rất nhiều cuộc thám hiểm và nhiệm vụ thăm dò. Các mặt hàng và bãi săn mới liên tục xuất hiện và cảnh quan nơi này cũng rất đẹp. Anh nghĩ chúng ta sẽ định cư tại đây và cùng nhau đi săn như lúc trước chúng ta từng làm.”
Họ chuyển đến một căn nhà hai tầng bằng đá nằm ở ngoại ô Morata. Ở Morata có nhiều nhà tạm nên nhiều người bỏ tiền ra thuê. Lần đầu tiên người chơi có thể sở hữu một ngôi nhà cho riêng mình. Những dấu hiệu đầu tiên từ những người mới chuyển tới là họ tổ chức tiệc tùng cho người thuê nhà. Mọi người đem theo một thứ gì đó cho chủ nhà và nhận lại thức ăn để ăn. Những ngôi nhà có tầm nhìn đẹp rất được ưa chuộng. Cảnh quan vẫn rất tuyệt vời kể cả khi trần nhà bị tốc mái, bị nứt hay dột khi trời mưa. Sở hữu một căn nhà tạm ọp ẹp vẫn cực kì lãng mạn. Các chị em phụ nữ sụt sịt khóc trên đường từ Trung tâm nghệ thuật về nhà mình.
Trong khi những thành viên còn lại đang phải mở to mắt trông chừng băng trôi và sợ hãi tới cùng cực thì Weed và Yellowy ung dung ngồi câu cá.
"Số lượng người tham quan Trung tâm nghệ thuật đang tăng lên theo cấp số nhân."
Dựa trên báo cáo của Pavo, hiện tại đã hơn 25.000 khách tham quan mỗi ngày. Người ta thậm chí phải xếp hàng từ sáng sớm.
‘Dù sao thì Trung tâm nghệ thuật cũng là tiền. Chi phí cho công trình lần này ít hơn rất nhiều. Các Painter, Sculptor và các nghệ sĩ khác cũng được chia lợi nhuận. Tuy vậy, không cần nói cũng biết lợi nhuận từ công trình này khổng lồ tới mức nào. Và những người chơi ở phương Bắc sẽ đổ xô đi tham quan ít nhất một lần bởi vì tác phẩm điêu khắc cuộc đời của một cô gái mang lại các chỉ số tăng vĩnh viễn. Giá tiền tham quan 10 vàng có thể là một gánh nặng với những newbie nhưng sau đó họ sẽ mạnh hơn. Và khi họ mạnh hơn nữa, họ sẽ tham quan Trung tâm nghệ thuật trước mỗi cuộc đi săn.’
Trong thời gian này, các thợ thủ công kiếm tiền từ việc làm ra áo giáp da cho các newbie. Đây là nguồn thu nhập và thông thương thuế chủ yếu. Tuy nhiên, bạn có thể kiếm được hàng đống tiền bằng một tác phẩm nghệ thuật. Lần đầu tiên trong lịch sử Lục địa Versailles có một kiến trúc trên đất liền kiếm lợi nhờ nghệ thuật. Thật không ngoa khi nói đó là một cuộc cách mạng.
“Sức mạnh của nghệ thuật.”
Tên tuổi của các nghệ sĩ tài ba tồn tại trong lịch sử trong khoảng 1 hay 2 kỷ nguyên. Càng nhiều khách tham quan thì càng nhiều tác phẩm sẽ ra đời. Điều này có nghĩa là sẽ có thêm nhiều tiền. Thật tuyệt vời. Sculptor không phải một nghề phế! Weed cười kể cả khi những tảng băng trôi đang dần tiến về phía cậu.
"Nếu mình có khách tham quan mỗi tháng một lần thì giả sử như mình tăng tiền vé tham quan lên 13 vàng thì mình sẽ kiếm được bao nhiêu tiền nữa đây."
“Hahahahahahahaha.”
Cậu cười lớn đến độ hàm dưới muốn rơi ra. Geumini và Yellowy đã quen nhìn thấy cảnh này, nhưng không ai trong số thủy thủ ma dám lại gần Weed.
"Đây là một cơ hội tốt."
"Biển cả sẽ là nấm mồ chôn của ngài."
Đám thủy thủ ma đang tính đến việc đẩy Weed xuống biển. Nhưng kể cả chúng làm vậy thì đối với Weed đó chỉ là một chuyến tắm biển cho khỏe người.
"Kueh, chính ngài ấy đã đem tàu Maria đến nơi chết tiệt này. Chúng ta phải chứng tỏ sức mạnh của mình."
Lòng trung thành của thủy thủ ma sau chuyến hải trình dài dai dẳng đã giảm sút! Chúng đang mưu tính nổi loạn nhưng chúng vẫn còn khiếp sợ trước một Lich vượt trội hơn mình. Tảng băng trôi đâm vào mạn trái và để lại một lỗ to. Không phải hầu hết các thủy thủ ma chìm trong nước, nhưng tình trạng của con tàu ma đã tệ hại hơn khi họ đi trên biển. Hye kiểm tra tình trạng thân tàu và báo cáo:
“Thưa thuyền trưởng, có thể chúng ta sẽ phải hoãn lại hành trình tới điểm đến. Ngày càng nhiều tảng băng trôi quanh tàu. Chúng ta không thể tránh khỏi việc con tàu bị băng trôi đâm phải và sau đó tất cả đều chết chìm ngay lập tức.”
Một tảng băng trôi đâm vào con tàu là đủ sợ rồi. Nhưng có một đống băng trôi to nhỏ lềnh bềnh trên biển tiếp tục đâm vào con tàu và liên tục gây thiệt hại. Ngược lại, rong biển mắc kẹt trong đống băng trôi giúp ngăn băng trôi gây thiệt hại nhiều hơn cho con tàu.
"Ta nên làm gì bây giờ?"
Weed vừa ngoác miệng cười vừa hỏi. Với khoảng phí thu được từ Trung tâm nghệ thuật, cậu thấy mình như đang ở trên mây.
'Khi tàu chìm chúng ta có thể đi trên băng. Vùng này cũng chỉ là một cái tô chứa đầy nước thôi. Cưỡi trên đám thủy quái Undead cũng được. Dù sao thì vùng này nguy hiểm hơn bão tuyết ở Morata nhiều.'
Khi gặp hoàn cảnh khó khăn, tốt nhất nên nghĩ lạc quan.
"Lái tàu trên một con sông băng là vô phương."
Weed nhanh đưa ra quyết định với lý do: ‘Nếu không thể tới Las Phalanx bằng đường thủy thì đi bằng đường bộ. Cho dù phải trượt băng trên sông.’
"Tiến đến dòng sông."
Vậy là con tàu ma chuyển hướng, thẳng tiến về phía đất liền... Họ lo bận tâm tới lượng băng trôi tăng lên nhưng cuối cùng họ đã tránh được những khối băng trôi. Khi họ tới nơi, chẳng có dòng sông băng nào cả. Tuyết đóng dày trên đất liền cũng như trên đỉnh núi, nhưng dòng sông thì không bị đóng băng. Nhiệt độ xung quanh tàu bỗng chốc ấm dần lên. Weed nhỏ nhẹ hỏi Yellowy.
Sau khi nghe Yellowy báo cáo, Weed ra lệnh đổ đầy nước vào các thùng trên tàu. Dù hướng chảy của con sông muốn đẩy tàu ra xa Las Phalanx, nhưng cũng không cần phải tránh băng trôi. Ba tên hoa tiêu tụ tập trên mũi tàu.
"Hắn là quái vật nên mới dám đến nơi này."
"Lv quái vùng này là bao nhiêu?"
"Tao không biết, nhưng chắc chắn không dành cho những tay mơ. Chỉ ngoại hình của đám quái cũng đã bất bình thường rồi."
Những con quái trên bờ thật sự rất đáng sợ. Cơ thể chúng to lớn đầy lông lá và những cái sừng sắc nhọn. Chúng cầm rìu và vũ khí bằng băng chạy vòng quanh theo đàn và gầm rú vang trời. Những người muốn dừng lại săn quái chắc chắn là mất trí. Lv của quái cao đã đủ khiến người ta phải quay đầu bỏ chạy, vậy mà ở đây còn phải chống chọi với cái lạnh nữa.
Weed chỉ đứng trên tàu nhìn bầy quái. Cậu có thể thu thập vật phẩm, da chất lượng cao thu được sẽ giúp bảo vệ cơ thể ấm hơn nhưng tốt hơn hết là nên tránh những trận chiến ở nơi toàn băng dễ bị trượt té như thế này.
"Cưỡi Bingryong thì mình không thể chiến đấu."
Lần trước, sau khi cưỡi Bingryong, cậu đã bị cảm lạnh và buộc phải ăn món cháo kinh dị của Seoyoon. Vì vậy cậu sẽ không chiến đấu trên không.
"Không ngu đến lần thứ hai đâu."
Weed chỉ tập trung câu cá và ra lệnh cho thủy thủ đoàn. Càng tới gần Las Phalanx, nhiệt độ càng nóng. Hơi nước phun ra dày đặc và bao quanh họ như sương mù. Nó giống một phòng tắm hơi tự nhiên, giúp họ không bị lạnh. Khi ánh nắng mặt trời chiếu qua thì cầu vồng xuất hiện.
"Hàng tỷ cầu vồng luôn kìa!"
"Tao khát quá!"
Bộ ba Cá mập Becky bị xuống sức vì cảnh lạnh cắt thịt trong một thời gian dài đang khát cháy cổ. Họ uống nước để bù lại lượng nước túa ra theo mồ hôi nãy giờ. Hye thấy chán cái cảnh này và than thở.
'Một khi hắn bước lên cạn, chúng ta sẽ trốn đi.'
'Nếu tụi mình còn dính với hắn thì sẽ không bao giờ được tự do.'
Cả ba tên thủy thủ đã âm thầm ra quyết định. Đi chung với Weed ít niềm vui mà tai họa thì nhiều vô kể. Không có họ, con tàu ma đi đâu cũng sẽ gặp khó khăn.
“Các người sẽ chết tốt khi tìm kiếm chúng ta.”
“Hãy để họ trải qua điều đó.”
Ba tên thủy thủ bước xuống bãi băng và cầu nguyện. Đột nhiên, con tàu ma Maria căng buồm lên và Yellowy cắn đứt sợi dây nối với tàu ma. Và con tàu ma bắt đầu trôi ra xa dần! Weed đang điều khiển bánh lái trên boong thuyền trưởng. Kỹ năng Hàng hải của cậu đã đạt Cao cấp lv 7. Giờ thì cậu đã đạt tới cấp độ có thể thoải mái lái con tàu ma. Tên thuyền trưởng suốt ngày chỉ câu cá đang lái tàu chạy băng băng!
"Tại sao tàu di chuyển vậy bây?"
"Trời ơi, thuyền trưởng!"
Đám hoa tiêu bị ngược đãi còn không la hét nổi. Họ xuống ở đây cùng với thủy thủ đoàn.
'Hắn không thể đi mà không có tụi mình được.'
“Thuyền trưởng. Lối này. Kihiehihi.”
"Chúng ta đi đây. Các ngươi đã giúp bọn ta rất nhiều. Xin cảm ơn."
Ba tên thủy thủ chạy theo con tàu như đang đi trên đống lửa. Họ chạy trên băng dọc theo con tàu ma.
"Làm ơn hãy cứu chúng tôi!"
"Làm ơn cho chúng tôi lên tàu rồi sếp muốn chúng tôi làm gì cũng được."
Bộ ba thủy thủ già đời la hét ỏm tỏi. Những tên tội phạm lần đầu tiên trải qua cảm giác bị biến thành nạn nhân.
Weed trả lời.
"Đừng lo, chúng ta sẽ không bỏ rơi các ngươi. Các ngươi là thủy thủ trên tàu của ta cơ mà? Deoreol không bao giờ bỏ gia đình của mình lại."
"Sếp nói thật chứ?"
"Cám ơn ngài, thuyền trưởng!"
Nhưng con tàu không hề dừng lại. Rốt cuộc Weed không phải là loại người hay giữ lời. Đặc biệt là khi đang là thuyền trưởng Lich một mắt muốn tống cổ những kẻ thừa thải.
"Chờ ở đây. Mấy ngày nữa ta sẽ quay lại."
"Nhưng ở đây nhiều quái vật lắm!"
"Đợi trên tàu an toàn hơn!"
Weed phớt lờ chúng vì cậu đang có một động cơ khác.
"Khi nào sếp quay lại… khoan!"
"Hahaha, sập bẫy rồi nhé! Đáng lẽ bọn ta trấn nước các ngươi nhưng xem cảnh bọn ngươi không bao giờ đón được tàu trở về thú vị hơn nhiều. Kueh haha!"