“Cậu nghe thấy tiếng gì không?” Bỗng từ bên ngoài tràn vào tiếng xì xào. Lúc này Lô Vỹ Tinh mới chợt nhớ ra là mình vẫn đang ở trong toilet, và hơn thế là bọn họ đang làm chuyện giường chiếu ngay trong này.
Lô Vỹ Tinh vội vàng lấy tay che miệng của mình.
Khuôn mặt xinh đẹp với làn da trắng nõn này đã ửng đỏ. Bên dưới, Ninh Kiến Thần vẫn không buông tha cho hoa huyệt của cô.
“Em sợ bị người khác nhìn thấy đến thế sao?” Ninh Kiến Thần âm trầm ghé bên tai cô nói, trong thời điểm này, giọng nói mang theo hơi thở nóng hổi của hắn lại như quả bom được kích hoạt, khiến cho toàn thân Lô Vỹ Tinh tê rần, da thịt nổi lên từng mảnh đỏ ửng mê người.
Cô thở dốc, đôi mắt tràn đầy sương mù, cắn nhẹ cánh môi dưới căng mọng.
A…Không được. Cô chịu không nổi rồi…
Bàn tay đang tựa vào tường của Lô Vỹ Tinh run nhẹ, nhục huyệt bên trong co rút càng lớn, tận sâu bên trong, cô cảm nhận được sự to lớn của hắn đang đưa đẩy, ma sát tận lực trong từng ngóc ngách của cô.
Từ bên dưới trào lên một cảm giác thống khổ đến khó tả, thống khổ đến vui sướиɠ khiến cho Lô Vỹ Tinh như muốn phát điên.
Tiếng hạ bộ đập mạnh vào nhau phát ra tiếng bạch bạch cùng mật dịch ướt đẫm, trơn trượt.
“ŧıểυ da^ʍ đãиɠ, em quá chặt rồi… hự… Thả lỏng đi… nếu không tôi sẽ ra mất..a…”
Cảm nhận được sự chặt chẽ đến phát run của Lô Vỹ Tinh. Ninh Kiến Thần khẽ nhếch miệng cười.
Rất tốt.
Biết sợ rồi.
Nghĩ xong, Ninh Kiến Thần lấy đà, rút ra phân nửa, sau đó thật nhanh, thật mạnh đi vào.
“Á…” Lô Vỹ Tinh bất ngờ kêu lên.
Hai chân cô gần như vô lực, run rẩy muốn khụy xuống.
Ninh Kiến Thần thấy vậy, cúi đầu xuống, thì thầm bên tai Lô Vỹ Tinh: “Em mà ngã, tôi dám chắc em sẽ phải hối hận.”
Nghe mấy từ này từ miệng của Ninh Kiến Thần thốt ra khiến Lô Vỹ Tinh như tỉnh lại từ cơn say tình, cô cố gắng đứng lên. Vì gắng sức nên hoa huyệt vốn đã chật hẹp, nay lại càng căng cứng vì căng thẳng.
Ninh Kiến Thần không thể chờ đợi thêm, hắn đâm thật mạnh vào bên trong.
Ra vào như vũ bão khiến Lô Vỹ Tinh rêи ɾỉ đến ám muội, trong toilet một màn kích tình nóng cháy.
“Ưm… Aaa…ưmmmm…..”
Cảm giác được cô căng thẳng đến co rút, Ninh Kiến Thần gầm nhẹ một tiếng, vùi thật sâu vào bên trong cô.
“Áaaaaa……” Lô Vỹ Tinh kêu lên, tòan thân run rẩy, ŧıểυ huyệt trùng điệp co rút, cắn mυ"ŧ lấy phân thân của Ninh Kiến Thần. Cô vô lực ngã vào lồng ngực rắn chắc của hắn: “Ninh tổng, anh vô sỉ.”
Ninh Kiến Thần nghe giọng nói mang theo điểm trách móc lẫn nũng nịu của cô thì khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong: “Chỉ cần em thích, tôi không ngại ngày nào cũng vô sỉ.”