Toàn thân Lô Vỹ Tinh nổi lên một cỗ nhiệt nóng bừng.
Ninh Kiến Thần đưa tay lên xoa nắn hai đồi núi quyến rũ đầy đặn trước mặt, sau đó luồn tay ra sau lưng, ‘soẹt’ một tiếng, khuy áo của Lô Vỹ Tinh bị tháo ra, chiếc váy vì vậy mà cũng theo đà rơi xuống.
Chiếc váy đỏ rực bị cởi bỏ, thay vào đó là làn da dẻ trắng nõn như sữa tươi lộ ra trước mắt Ninh Kiến Thần.
Hắn nhìn cô, trong mắt cô mang theo điểm mờ mịt, hai má đỏ ửng, hai hàng lông mi cong dài nhìn hắn, khẽ chớp nhẹ. Trên người cô bây giờ chỉ còn lại hai mảnh vải mỏng manh che ở nơi bí mật cùng nơi nhũ hoa trên thân thể phấn nộn.
Ninh Kiến Thần nuốt một miếng nước bọt, cúi xuống hôn lên môi cô.
Môi hai người giao triền , quấn lấy nhau. Ở trong miệng cô, hắn càn quấy mọi ngóc ngách, quấn chặt lấy chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn thơm tho.
Đôi bàn tay luôn qua sau lưng, cởi bỏ đi khuy áo ngực, vứt xuống đất. Đôi ngực no tròn liền được phơi bày ra.
Ninh Kiến Thần tham lam đặt hai tay mình lên đó mà xoa bóp, mà nhào nặn. Cảm nhận được sự mềm mại đến khiêu khích của Lô Vỹ Tinh, Ninh Kiến Thần gầm nhẹ một tiếng, sau đó đưa tay lướt xuống vùng bụng phẳng phiu, sau đó đặt lên nơi giao điểm giữa hai chân cô.
Bàn tay hắn nhanh chóng luồn vào bên trong, chạm đến nơi hoa huyệt non mềm.
Cảm nhận được mình có chút ẩm ướt. Lô Vỹ Tinh đỏ mặt, khép hai chân lại, không cố tình lại kẹp luôn cả tay của Ninh Kiến Thần đang ở đó.
Ninh Kiến Thần ghé sát tai Lô Vỹ Tinh, trầm thấp âm thanh, nói: “Không ngờ em lại muốn kẹp tôi sớm như vậy.”
Nghe hắn nói câu này, Lô Vỹ Tinh càng đỏ bừng mặt, đang không biết nên làm thế nào thì một ngón tay của Ninh Kiến Thần đã đi vào bên trong cô.
“Á…” Lô Vỹ Tinh bất ngờ kêu lên.
Ninh Kiến Thần thấy vậy thì nhếch miệng, xấu xa cười: “Đây gọi là một hình phạt nhỏ dành cho em vậy.”
Nói xong, ngón tay của hắn lại luật động ra vào càng mạnh mẽ, bàn tay còn lại của hắn cũng rất chuyên tâm nhào nặn đôi ngực tuyết trắng đến không còn có thể nhìn ra hình dạng ban đầu là như thế nào.
Lô Vỹ Tinh ưỡn người, khiến cho bầu ngực càng lên cao, Ninh Kiến Thần cúi người xuống, ngậm thật chặt lấy nụ hoa trên ngực Lô Vỹ Tinh, sau đó hút thật mạnh.
“A… ” Lô Vỹ Tinh rêи ɾỉ một tiếng, sau đó nhanh chóng im miệng. Đây là toilet nữ, là nơi rất nhiều người thường xuyên ra vào, nếu quá lớn tiếng, thì sẽ bị phát hiện là đang làm chuyện bậy bạ mất.
Tiếng rêи ɾỉ vì cắn môi mà truyền ra trong đứt quãng, ngón tay của hắn rất có tiết tấu đâm vào ra trong hoa huyệt làm cho mật huyệt mẫn cảm của Lô Vỹ Tinh nhanh chóng chảy ra càng nhiều dịch mật.
Lô Vỹ Tinh vặn vẹo cơ thể, như là muốn nhiều hơn. Là cô cảm thấy chưa đủ, không thể thỏa mãn, hoa huyệt khó chịu đến ngứa ngáy. Lô Vỹ Tinh khóe mắt mờ đục nhìn Ninh Kiến Thần: “Thần… làm ơn… làm ơn. Khó chịu quá….ưm…”