“Thật nực cười.”
Tiếng động lớn bất thình lình khiến mọi người giật mình, đổ dồn ánh mắt khó tin về phía Khương Vũ.
“Khương Vũ, mày định làm gì?”
Khương Vũ hất cằm, cười khẩy: “Dì ơi, dì thực sự nghĩ mẹ con thiếu hiểu biết đến mức dễ dàng bị lừa bởi một bản hợp đồng đầu tư tải vội trên mạng, rồi mang ra đây ký thế chấp sao?”
Dì nhỏ đỏ hoe mắt, giận dữ gắt lên: “Mày nói bậy! Ai bảo là tải trên mạng! Đây là hợp đồng đầu tư của tao, bên A còn ký tên đây này! Tao cũng ký rồi!”
Khương Vũ bình tĩnh cầm lấy hợp đồng, tiến đến trước mặt dì nhỏ, chỉ vào con dấu ở góc phải: “Dì à, lần sau có dùng hợp đồng giả thì nhớ xóa con dấu đi. Nhà con không phải người dễ bị lừa đâu, trình độ học vấn của dì quả thực không đáng tin cậy.”
Người dì sững sờ, mặt mày tái mét vì tức giận.
Trình độ học vấn của bà ta vào những năm tám mươi, chín mươi cũng được xem là khá, bà ta vẫn luôn lấy điều đó để khoe khoang với chị gái, nào ngờ giờ đây lại bị đứa cháu gái vốn nhút nhát xem thường!
Bà ta không thể tin nổi khi nhìn Khương Vũ. Con bé rụt rè, khép nép ngày thường sao nay lại như biến thành một người khác, dám nói ra những lời này!
Không chỉ bà ta, mà cả hàng xóm xung quanh cũng ngỡ ngàng.
Cô bé Khương Vũ này xưa nay vốn hướng nội, tự ti, dẫu có chịu thiệt thòi cũng chỉ biết lẳng lặng nuốt nước mắt vào trong, chứ chưa từng to tiếng cãi vã với ai.
Thua một vố đau, người dì thẹn quá hóa giận, vơ vội năm nghìn tệ trên bàn, hằn học nói: “Không có tiền thì cứ đợi trường đuổi học đi!”
Mẹ Khương Vũ cũng đã nổi giận, nói thẳng vào mặt em gái: “Năm nghìn tệ mà định đổi lấy sổ đỏ cả căn nhà, cô tính toán giỏi thật đấy. Đi mau đi!”
Mặt người dì càng thêm trắng bệch, lớp phấn dày cộm trên mặt như muốn rơi lả tả vì cơ mặt co rúm lại: “Tôi chẳng hơi đâu giải thích với chị! Đồ vô học! Cứ đợi đấy, đến khi tôi kiếm được tiền lớn cũng đừng mong tôi chia cho mẹ con cô một xu!”
Nói xong, bà ta quay người bỏ đi.
Khi bà ta vừa ra đến cửa, hai người mặc cảnh phục đã xuất hiện chặn đường.
“Chúng tôi nhận được tin báo có người đang thực hiện hành vi lừa đảo ở đây.”
Thấy bóng cảnh sát, người dì run rẩy vịn vào tường: “Ai lừa đảo? Tôi chỉ đang bàn chuyện làm ăn với chị gái thôi! Ai báo cảnh sát vậy?”
Khương Vũ điềm tĩnh đáp: “Là cháu. Dì ấy dùng hợp đồng giả để dụ dỗ mẹ cháu ký giấy thế chấp nhà. Cháu nghĩ các chú cảnh sát nên đưa dì ấy về đồn để thẩm vấn ạ.”
Cảnh sát lập tức tiến tới áp giải người dì đi. Bà ta phản kháng quyết liệt, gào lên: “Không phải! Tôi không lừa đảo!”
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cảnh sát còng tay bà ta, đưa lên xe.
Khương Vũ không chỉ báo cảnh sát, cô còn muốn cho dì nhỏ một bài học nhớ đời, để bà ta biết rằng từ hôm nay, hai mẹ con cô sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt nữa.
Hàng xóm dần tản đi, mẹ cô lo lắng ngồi phịch xuống ghế, vừa xoa ngực vừa thốt lên, suýt chút nữa thì mất căn nhà vào tay kẻ vô lương tâm kia.
Đó là tất cả số tiền bà chắt chiu dành dụm bao năm, là mồ hôi nước mắt, là xương máu của bà.
Bà khẽ cốc đầu Khương Vũ: “Con bé này, sao hôm nay bỗng dưng đổi tính đổi nết thế, bình thường đến cái rắm còn chẳng dám đánh trước mặt ai.”
Khương Vũ ôm chầm lấy mẹ, giọng nghẹn ngào: “Mẹ! Thấy mẹ vẫn an toàn là con mừng lắm rồi, mừng quá rồi mẹ ơi!”
Mẹ cô ngượng ngùng đẩy con gái ra, mắng yêu: “Con quỷ nhỏ này, uống nhầm thuốc à!”
Khương Vũ cười toe toét, kéo tay bà: “Mẹ ơi, con đói rồi, con muốn ăn mì mẹ nấu.”
Mẹ cô cằn nhằn: “Ăn như heo, tao làm ra bao nhiêu tiền đều bị mày ăn sạch!”
Nói là nói vậy, nhưng bà vẫn xoay người vào bếp nấu mì cho con gái.
Trước khi sống lại, mối quan hệ giữa hai mẹ con Khương Vũ không hề tốt đẹp.
Mẹ cô tên là Khương Mạn Y, người cũng tinh tế, lãng mạn như chính cái tên của mình, dẫu cho cuộc sống có vất vả đến đâu. Bà từng làm nghề tiếp rượu, nay chuyển sang làm massage, thường xuyên đi sớm về khuya, gánh chịu bao lời dị nghị.
Khương Vũ khi ấy còn nhỏ dại không hiểu chuyện, thường chê bai mẹ vì những lời đàm tiếu bên ngoài và tính cách có phần phóng khoáng của bà. Mẹ cô sở hữu một gương mặt đẹp dịu dàng, tính tình lại nồng hậu, hay cười, nên luôn có nhiều người đàn ông để ý.
Cô thậm chí đã từng dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để mắng nhiếc mẹ mình.
Mãi đến khi trưởng thành, cô mới dần thấu hiểu những gánh nặng mà mẹ đã phải chịu đựng để gồng gánh cả gia đình. Nếu không phải vì cuộc sống quá khắc nghiệt, bà đã chẳng phải làm những công việc ấy.
Mẹ cô qua đời vì bạo bệnh, trở thành nỗi đau lớn nhất và niềm hối hận khôn nguôi trong lòng cô.
Kiếp trước, Khương Vũ chính là một đứa con bất hiếu.
Lần này, cô quyết không để những hiểu lầm ngăn cách hai mẹ con nữa, cô phải bảo vệ thật tốt người thân yêu nhất của mình.
Khương Mạn Y nấu mì cho Khương Vũ, cô ngồi ăn ngon lành.
Mẹ cô hờn dỗi: “Ăn từ từ thôi, có ai giành với mày đâu.”
“Tại con đói quá mà.”
“Tham ăn như vậy thì múa ba lê cái nỗi gì? Thiên nga mà béo thì bay không nổi đâu. Hay là đừng múa nữa, lo học hành cho tử tế, thi đỗ đại học rồi muốn ăn uống thoải mái thế nào cũng được, như vậy có phải tốt hơn không.”
Bà vừa dứt lời, Khương Vũ liền buông đũa.
Nếu là trước đây, khi nghe những lời này, cô chắc chắn sẽ cãi lại mẹ một trận to, vì cho rằng bà đang coi thường ước mơ của mình.
Kiếp trước, cô đã thật sự từ bỏ ước mơ múa, sau này chỉ biết dựa dẫm vào người chồng phú nhị đại.
Để rồi cô nhận ra, nếu bản thân không có kỹ năng và bản lĩnh, thì ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không xứng đáng để giữ lại.
Khương Vũ cố ý gắp một miếng rau trong bát lên ăn.
Cô học múa từ nhỏ, dáng người rất đẹp, đặc biệt là đôi chân vừa thon dài vừa thẳng tắp. Giáo viên dạy múa từng khen rằng cô chưa từng thấy đôi chân nào hoàn mỹ đến vậy.
Khương Vũ sinh ra để trở thành một nàng thiên nga trắng kiêu hãnh sải cánh trên sân khấu.