Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, Khương Vũ hồi tưởng lại cả cuộc đời mình. Bi kịch lớn nhất chẳng phải là cảnh bần hàn, mà chính là sự tự ti, nhút nhát đã đẩy cô vào hoàn cảnh éo le, bị ép gả cho một gã phú nhị đại tàn ác chỉ xem cô như kẻ thế thân. Sau ngày cưới, khi ánh trăng lòng của hắn trở về, cô phải chịu đựng vô vàn tủi nhục và những màn tra tấn đau đớn. Đó là thất bại ê chề nhất đời cô.
Rồi cô đột ngột qua đời. Nhưng khi đôi mắt nhắm lại rồi mở ra, cô thấy mình đã quay về năm mười bảy tuổi – thời điểm gian khó cùng cực nhất. Chẳng phải ai cũng có cơ hội được sống lại lần nữa. Vì vậy, giờ đây, Khương Vũ đứng lặng trước ngôi nhà thân thuộc.
Căn nhà nằm trong con hẻm nhỏ được xây từ những năm tám mươi, chẳng bao lâu nữa sẽ bị giải tỏa. Vận may hai kiếp xem ra vẫn chưa mỉm cười với Khương Vũ. Hôm nay, người dì út đến nhà, dùng năm nghìn tệ để lừa mẹ cô – một người ít hiểu biết – ký vào bản hợp đồng thế chấp nhà cửa.
Ngoài cổng, đám hàng xóm hiếu kỳ đã xúm lại đông nghịt.
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, ký nhanh đi! Dù sao chị cũng có học hành gì đâu, chữ nghĩa cũng chẳng biết mà đọc,” người dì út trong chiếc váy cổ chữ V xẻ sâu, thêu hoa, toát lên vẻ sang trọng của một kẻ trọc phú, không ngừng la lối. “Đừng đắn đo nữa, học phí kỳ tới của con gái chị còn thiếu năm nghìn tệ đấy. Nếu không nể tình chị em, tôi đã chẳng mang tiền đến nhanh thế này đâu.”
Mẹ Khương Vũ do dự: “Cớ gì phải giục gấp thế? Cứ để chị xem kỹ đã, dù sao chuyện thế chấp nhà cửa cũng là việc trọng đại.”
“Ối giời ơi, bà con làng xóm nghe xem! Tôi mang tiền đến cho nhà họ mà còn bị chị ấy chì chiết, cứ như thể tôi có ý đồ xấu xa gì với mẹ con họ vậy. Được rồi, tôi đây cũng chẳng đóng vai ác làm gì, tôi đi đây, không cho mượn nữa là được chứ gì?” Dì út nói rồi giật lấy bản hợp đồng trên tay mẹ Khương Vũ, xoay người định bỏ đi.
Thấy sắp mất khoản tiền lo học phí cho con, mẹ cô vội định cất tiếng gọi lại.
Khương Vũ đã kịp bước vào nhà kéo tay mẹ: “Mẹ đừng lo.”
Dì út đinh ninh rằng chị gái mình sẽ níu lại. Dù sao một khoản tiền lớn như vậy cũng đủ làm xiêu lòng một người cứng rắn như chị ấy. Nếu không có năm nghìn tệ này, nửa năm nữa Khương Vũ chắc chắn phải nghỉ học.
Dì ta bước ra đến thềm mà mẹ con cô vẫn dửng dưng, chẳng có động tĩnh gì.
Lòng đầy ngờ vực, dì út quay đầu nhìn lại.
Thấy hai người không hề có ý níu kéo, vẻ mặt dì ta thoáng nét bối rối, cuối cùng đành quay vào: “Haiz, người một nhà với nhau mà sao chẳng có lấy một chút lòng tin cơ bản nào vậy.”
Khương Vũ cười khẩy: “Sao thế, dì không đi nữa à?”
Dì út lúng túng đáp: “Chẳng phải thấy cháu đến tiền học phí còn không có, sao lại mặt dày đến đây đòi tiền, thật là… Thời buổi này, người cho vay lại bị kẻ đi vay tỏ thái độ. Mọi người nói xem có đúng không?”
Đám đông hóng chuyện chẳng rõ thực hư cũng bắt đầu hùa theo.
“Đúng rồi, người ta muốn giúp hai mẹ con cô phất lên, chuyện tốt thế còn gì.”
“Họ hàng mà có tâm thế này, chúng tôi muốn ngăn cũng chẳng được!”
“Ký nhanh đi, đừng lãng phí thời gian nữa. Tiền rơi từ trên trời xuống còn không nhặt, định để đó à?”
Khương Vũ đảo mắt nhìn đám đông a dua, lạnh lùng mỉa mai: “Nếu các cô các chú ngưỡng mộ cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, thì xin mời mang sổ đỏ nhà mình đến đây thế chấp, đầu tư vào dự án của dì tôi. Tôi tuyệt đối không can thiệp.”
Đám hàng xóm đưa mắt nhìn nhau, im bặt không dám hé nửa lời.
“Cái con ranh này ăn nói thật chẳng ra làm sao! Nếu không phải dì đây thấy hai mẹ con cháu đáng thương cần giúp, thì đã chẳng làm vậy!”
Dì út kéo tay mẹ Khương Vũ, ra sức khoe khoang về dự án của mình, hứa hẹn lợi nhuận sẽ chia cho họ không ít…
“Tôi từng học đại học, sao lừa chị được. Nếu chị không biết đầu tư thì cứ đưa tiền cho tôi là đúng rồi.”
Dì út vốn chỉ học trung cấp nghề, nhưng đó lại là cái cớ để dì ta khoe mẽ, tự xưng là sinh viên đại học trước mặt mẹ Khương Vũ.
Mẹ cô là chị cả trong nhà, dù thành tích học tập xuất sắc nhưng từ nhỏ đã thua cô em gái ở khoản ăn vạ, làm mình làm mẩy, nên em gái được cưng chiều hơn, còn người lớn thì luôn ép chị phải nhường em.
Thế nên, mẹ cô đành nhường cơ hội học hành cho dì út, còn mình thì sớm phải bươn chải kiếm sống.
Vẻ ngoài ưa nhìn từng khiến mẹ cô có một thời gian dài làm tiếp viên quán bar, cuộc sống vô cùng cơ cực.
Dì út tuy có cơ hội đi học nhưng cũng chỉ tốt nghiệp trung cấp nghề, sau đó lấy được người chồng làm kinh doanh, gia đình có của ăn của để nhưng vẫn luôn muốn chèn ép nhà Khương Vũ.
Dù sao đi nữa, trong thâm tâm mẹ cô vẫn luôn tin rằng chị lớn phải chăm lo cho em nhỏ, đó là điều cha mẹ đã dạy dỗ từ thuở bé.
Bao năm qua, dì út đã bòn rút không biết bao nhiêu tiền của mẹ cô, giờ lại nhòm ngó đến cả căn nhà duy nhất của hai mẹ con.
Khương Vũ không thể nhẫn nhịn để dì ta được đằng chân lân đằng đầu mãi.
Cô chẳng buồn nghe những lời ngụy biện, vẽ ra chiếc bánh ngọt ngào của người dì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn tờ hợp đồng thế chấp rồi dùng sức ném thẳng lên bàn.