Trong đại sảnh là những âm thanh hỗn độn. Đây là lần thứ ba Thiên Đạo Minh tấn công Lãnh Phi Nhan. Nhìn những vết thương, những cái chết, mọi người đều mang vẻ mặt lo lắng. Từ sau khi triệt để thoát khỏi dây mơ rễ má với Lãnh Phi Nhan lần trước, uy tín của Thích Thiện đại sư ngày càng được nâng cao, có vẻ không thua kém gì Vô Vi đại sư.
Y đang cố gắng hóa giải tất cả kiếm pháp của Lãnh Phi Nhan nhưng đây là lần thứ ba thất bại.
Nếu nói thất bại là mẹ thành công, vậy thì phải chăng thành công có quá nhiều mẹ? Hơn nữa… Thích Thiện đại sư đã bắt đầu lo lắng bà mẹ này có sinh con được hay không?
Chỉ có Ẩm Thiên Hành vẫn khích lệ y như trước, nói với y những dũng sĩ chết hôm nay là vì để ngày mai không còn nhiều người phải chết nữa. Cho nên thời gian y ở Tàng Kinh Các lại tăng thêm gấp bội.
Tiểu hòa thượng theo hầu y tên là Thanh Trần, hắn thường rất chăm chú nhìn y vẽ kiếm pháp, nghiêm túc viết chú thích. Có đôi lúc hắn hỏi y: “Đại sư, người thật sự hy vọng võ lâm Trung Nguyên đánh bại Lãnh Phi Nhan sao?”
Dưới ngọn đèn, y không ngẩng đầu, thoáng dừng bút, rành mạch đáp phải. Vì thế Thanh Trần lại thở dài: “Con còn tưởng giữa người và Lãnh thí chủ ít nhất còn có tình cảm, nhìn đại sư đối với nàng ta, nàng ta đối với đại sư…”
“Nếu đã bước vào cửa Phật thì phải dứt bỏ duyên trần. Bây giờ nếu nói về tội ác của Lãnh thí chủ, đó chính là chết ngàn lần không đền hết tội.”
“Nhưng thưa đại sư, người không phải thánh nhân. Nếu Lãnh thí chủ bị giết, trong lòng người có… dù chỉ một chút tiếc nuối hay không?”
Thế là người dưới ngọn đèn lại im lặng, một lúc sau mới cầm bút, khẽ thở dài: “Trời đất tuần hoàn, nhân quả luân hồi, người xuất gia nên không để gì trong lòng, tất cả đều là hư vô.”
“Vậy ý của đại sư là sẽ không?”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Đại sư, có thể cả đời này con sẽ không thể trở thành cao tăng được rồi.” Thanh Trần bỗng bĩu môi, Tàng Ca biết tính của hắn nên chỉ mỉm cười, quả nhiên hắn nói tiếp: “Con vì Tiểu Linh mà mới xuất gia, miễn cho cha mẹ cứ thúc giục, ép buộc chuyện hôn nhân. Nếu Tiểu Linh muốn thành tiên, con sẽ dốc lòng mong được đắc đạo. Nếu nàng muốn làm ác, con sẽ sa đọa thành ma cùng nàng. Chỉ cần được ở bên nàng, cho dù nàng mang tội nghiệt còn hơn Lãnh thí chủ thì con cũng sẽ không tiếc gì.”
“Nhưng sao con không ở bên nàng ta?”
Thanh Trần trả lời buồn bã: “Nàng thành thân rồi, gả cho đại công tử của thượng thư đại nhân. Con…” Bàn tay cầm giá nên của hắn nắm chặt cái giá như có thù hận: “Con có thể làm bất cứ chuyện gì vì nàng, nhưng không thể phá hủy hạnh phúc của nàng.”
Ngòi bút của Thích Thiện đại sư không dừng lại, nhưng không biết tại sao, trong ánh nến chập chờn, dường như nghe thấy người ấy nói bên tai… trong lòng chàng còn nặng quá nhiều thứ.
Y lắc đầu, tiếp tục vẽ. Vô Vi đại sư của Thiếu Lâm Tự ra lệnh cho chúng tăng không được tham gia hành động tiêu trừ Yến Lâu, nhưng không ngăn cản bọn họ trợ giúp.
Thích Thiện đại sư vẽ xong các chiêu thức đối phó, lại gọi tám đệ tử có tư chất thông minh đến chỉ đạo, nghiệm chứng nhiều lần, xác định là thành công mới gửi cho Ẩm Thiên Hành của Thiên Đạo Minh.
——-
Lãnh Phi Nhan dựa vào bờ ao uống rượu. Đây là lần thứ tư đánh bại người của Thiên Đạo Minh rồi, nhưng cũng phải dốc hết sức mới được. Nếu không có Hàm Quang, có lẽ lần này khó có thể an toàn rút lui. Bọn họ sắp xếp ngày càng chặt chẽ.
Lãnh Phi Nhan ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, trong vò đã không còn chút gì. Có tiếng vang lên rất khẽ, nhưng Lãnh Phi Nhan biết đó là tiếng bước chân của Vu Chung.
Hắn lẳng lặng đứng sau lưng nàng, vô cùng im ắng. Trong không khí, mùi đàn hương và mùi rượu đan xen với nhau, như muốn mê hoặc lòng người mà không chịu tan ra. Lúc ấy sắc trời hơi tối, sen trong hồ hơi nhú lên, áo trắng của nàng trải lên trảng đá bên hồ, huyễn hoặc như Dao Trì tiên tử.
Vu Chung không dám khẳng định nàng có say hay không. Thậm chí hắn cũng không biết mình có tỉnh táo hay không mà đưa tay muốn chạm vào vạt áo nàng. Nàng quay đầu lại, mắt sắc như dao, đóng băng mọi ý nghĩ viển vông.
Vu Chung quỳ dưới đất, thái độ thỉnh tội rất thành khẩn. Lãnh Phi Nhan lạnh lùng xua tay, ý bảo đi xuống. Thế là y khom người bước đi.