“Ngươi…” Nếu không nhìn thấy sắc mặt của nàng cùng vết máu đỏ chói làm người ta kinh hãi trên người nàng thì Tàng Ca đã nghi ngờ nàng đang giả vờ bị thương: “Được được được, ngươi cầm máu trước đã.”
Thế là nàng ngoan ngoãn để cho y đắp thuốc. Lúc đắp lên vết thương thứ hai thì nàng ngửa đầu: “Tàng Ca, chàng đánh ta bất tỉnh đi!”
Tàng Ca không hề biết câu nói: Hàm Quang đổ máu, Phong Hỏa đổ lệ. Có rất nhiều người nói người trúng Phong hỏa liên hoàn tiễn đều tự sát vì không chịu được sự đau đớn này.
Tính mạng càng yếu ớt thì ý thức của nàng lại càng tỉnh táo. Tàng Ca điểm huyệt ngủ của nàng, nàng uể oải nằm trong lòng y, hai người ngồi bên dòng suối đến khi trời tối.
Sắc trời dần tối lại, màn đêm bao phủ khắp nơi. Xung quanh yên ắng, có chút ánh sáng từ trong rừng chiếu tới, lưu lại trên mặt nàng những vệt sáng loang lổ. Tàng Ca lẳng lặng nhìn nàng như thế, trong lòng là cảm giác phẳng lặng làm y hài lòng, chỉ có chút không muốn dời mắt ẩn sâu đâu đó.
Khi Lãnh Phi Nhan tỉnh lại lúc nửa đêm, nàng mở mắt đón nhìn ánh mắt của Tàng Ca, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta đã chịu bôi thuốc, chàng nên hôn ta.”
Tàng Ca ngẩn ra, đứng dậy đi vào trong rừng. Nhiệt độ cơ thể nàng rất thấp, phải nhóm đống lửa mới được. Lãnh Phi Nhan đưa tay muốn kéo y lại nhưng vừa giơ tay, chỉ nghe rên lên một tiếng rồi lại dựa vào gốc cây bên bờ suối.
Trời âm u một lúc lâu, không nén nổi nữa mà mưa xuống. Tàng Ca kéo nàng nấp vào trong khe úi, thấy nàng quá lạnh nên cởi áo ngoài cẩn thận che mưa cho nàng, nàng cũng rất an phận mà trú mưa, một lát sau đột nhiên nói: “Tàng Ca, ta cảm thấy chúng ta giống như là hai con kiến đang đội một cái lá.”
Tàng Ca lắng nghe tiếng mưa lao xao trong đêm, im lặng, nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Những chuyện hồng trần lại dần dần trôi xa.
Sắc trời sáng hơn, màn đêm từ từ tan biến.
“Tàng Ca.” Nàng ngã vào khe núi sực nức mùi cỏ non, trong mông lung không thấy rõ được vẻ mặt: “Thật ra Lãnh Phi Nhan vẫn luôn có một ước mơ là có thể rời xa chốn giang hồ, cùng người ta yêu du sơn ngoạn thủy, sánh vai nhau đến khi bạc đầu. Ngắm mặt trời mọc và lặn, xem hoa nở hoa tàn, nhìn nước triều lên xuống…” Ánh mắt nàng tràn ngập vẻ mơ mộng, cuối cùng dần tiêu tan: “Đáng tiếc… trong lòng chàng còn nặng quá nhiều thứ.”
Tàng Ca không trả lời, tu hành trong mấy năm nay đã làm nhạt bớt một tấm lòng trần, mà dường như nàng cũng không cần y trả lời: “Nhà Phật thường nói nhân quả luân hồi, nhưng không sao cả, Lãnh Phi Nhan dám làm người xấu thì sẽ không để tâm đến khen chê của người đời. Nhưng bất luận thế nào thì bổn tọa cũng rất cảm kích vì có thể gặp được chàng.”
Tàng Ca ngẩng đầu nhìn vào rừng, không có trăng sao, mưa còn lất phất, cả đất trời phảng phất chỉ còn lại tiếng của nàng: “Chúng ta đã sớm qua cái tuổi nhi nữ tình trường, bi thương sầu thảm rồi. Có rất nhiều lời không thể nói ra được, cho nên cứ như thế đi. Lần sau gặp lại, bổn tọa sẽ không lưu tình nữa.”
Nàng đứng dậy, máu trên vai đã ngừng chảy, chỉ nhẹ nhàng kéo chiếc áo mà y đắp thêm cho mình xuống, ánh mắt lại trở nên lãnh đạm như trước. Khẽ phủi phủi đất cát cây cỏ dính trên người, nàng chậm rãi bước đi, cũng không có vẻ gì đau xót bi thương. Giữa hai người chính là những bọt biển dễ vỡ, sớm muộn gì cũng có ngày như vậy.
Nàng cố gắng bước nhanh ra khỏi rừng. Đó là một con khổng tước, mà sự kiêu ngạo của nó, chỉ cho phép ngươi nhìn thấy vẻ xinh đẹp trước mặt của nó, không cho phép ngươi nhìn thấy vết thương ẩn giấu sau lưng nó.
Cuối cùng bóng dáng ấy không thấy nữa. Như thế cũng tốt. Tương tư mãi chi bằng chẳng quen.
Nhưng khi nhớ lại trời xanh mây trắng, hoa cỏ tươi mát của Phượng Hoàng Cốc thì vẫn có chút đau buồn. Muốn nắm tay nhau, nhưng cuối cùng khó có thể gạt bỏ tất cả.
Trời còn đang mưa, nhưng sắc trời cũng dần sáng. Sau khi trời sáng, giang hồ và triều đình, đi con đường của những kẻ xa lạ. Sau khi trời sáng, cùng buông tay, cùng quên nhau đi.