Cả bốn người vừa ngồi xuống thì ánh mắt sắc như dao của người con trai đối diện đã khóa chặt lấy họ.
Tuyết An bất giác quan sát kỹ—đường jawline gọn, sống mũi sắc, ánh nhìn lạnh băng như muốn xuyên qua người khác. Lại còn… quen thuộc. Giống Lâm Du đến lạ.
“Yên Chi, sang đây.”
Giọng nói của anh ta vang lên trầm, thấp và lạnh đến mức làm không khí sụt giảm vài độ.
“Em…”
Yên Chi vẫn nấp sát cạnh Lâm Du, mái tóc dài rũ xuống vì sợ hãi. Vai cô nhỏ run lên từng chập như đang đối mặt với thú dữ.
“Đừng để anh phải nói lần thứ hai.”
Tuyết An cau mày. Không hiểu gì cả. Không hiểu tại sao Yên Chi lại sợ… đến mức hơi thở cũng đứt quãng như vậy.
“Yên Chi…”
Tuyết An đứng dậy, định giữ cô bé lại.
Nhưng Yên Chi cúi gập đầu, giọng run đến mức gần như tan vào không khí.
“Em xin lỗi… vì đã khiến mọi người liên lụy.”
Rồi cô bước về phía Lâm Kỳ như đi đến pháp trường.
Khoảnh khắc ấy, Tuyết An bật dậy như bị kích điện, kéo mạnh Yên Chi ra sau mình.
“Này! Anh là ai mà khiến em ấy sợ đến như vậy?”
Cô trừng mắt.
“Anh lấy tư cách gì để bảo em ấy sang?”
Minh Kha chỉ kịp đưa tay lên ôm đầu.
“Chết rồi… không đúng lúc rồi…”
Lâm Kỳ nhìn Tuyết An đầy thích thú, như đang xem một con mèo con dám nhe nanh với hổ.
“Yên Chi,” anh ta nhếch môi, “cô ta hỏi chúng ta… là quan hệ gì đấy. Trả lời đi.”
“Em…”
Yên Chi núp sau lưng Tuyết An, giọng tắc nghẹn.
“Vậy,” Lâm Kỳ đứng dậy, bóng đổ dài xuống cả bàn, “để anh nói giúp em.”
Cánh tay anh ta đưa ra thẳng đến cổ Tuyết An như muốn bóp lấy
Nhưng Lâm Du đã kéo mạnh cô về phía mình.
“Bạn gái mày à?”
Lâm Kỳ cười nhạt.
“À không… quên. Mày làm gì có bạn gái được khi còn vướng chấp niệm với Yên Chi. Nếu không thì con bé đã theo tao từ lâu rồi. Đúng không?”
“Đừng nói bậy.”
Giọng Lâm Du trầm xuống, bàn tay siết lấy tay Tuyết An đến trắng bệch.
“Hay mày sợ…” ánh mắt Lâm Kỳ tối lại, “vì chính mày mà con bé lại phải—”
Chưa kịp dứt lời, Lâm Du lao lên như mất kiểm soát.
Nhưng Yên Chi đã kịp lao vào ôm chặt lấy Lâm Kỳ, chắn cú đấm lại.
Song song, Tuyết An vòng tay giữ lấy Lâm Du từ phía sau, cảm nhận người anh đang run bần bật vì tức giận.
“Đi thôi. Em về với anh.”
Giọng Yên Chi nghẹn như rặn từng chữ, đau đến mức khiến người khác nghẹn theo.
“Yên Chi! Em bị gì thế!?”
Lâm Du hét lên, ánh mắt đỏ ngầu khi thấy cô bé kéo tay Lâm Kỳ rời khỏi.
Lâm Kỳ liếc nhìn em trai, khóe môi cong lên đắc ý.
“Được rồi. Nghe em tất.”
Cánh cửa quán đóng lại. Bóng hai người họ dần khuất sau màn chiều lạnh.
Tuyết An quay sang Lâm Du, lòng nóng như lửa đốt.
“Chuyện này là sao!? Em ấy sợ anh ta đến mức đó, sao anh không đuổi theo!?”
Lâm Du thả người xuống ghế, mệt mỏi như vừa bị hút cạn sức lực.
“Về đi. Đây không phải chuyện của cậu.”
“Không phải chuyện của tôi!?”
Tuyết An gần như bật khóc vì tức.
“Anh không lo cho em ấy sao?”
Minh Kha vội kéo cô lại.
“Thôi được rồi. Về trước đã.”
Ra khỏi ngôi nhà đó, bầu không khí giữa hai người nặng nề đến ngột ngạt. Minh Kha im lặng khác thường.
“Này, cậu tính im đến bao giờ?”
Tuyết An gặng hỏi.
Minh Kha thở dài, kéo cô ngồi xuống ghế đá.
“Được rồi… tớ nói. Nhưng nghe xong… đừng hoảng hốt.”
Tuyết An gật đầu.
“Cậu biết Yên Chi là con nuôi nhà họ Lâm, đúng chứ? Nhưng nhà đó… không bình thường. Bên trong là cả một đống bí mật dơ bẩn.”
Cậu hít sâu:
“Lâm Hạo, bố của Lâm Du và Lâm Kỳ, trước đây là người của thế giới ngầm. Ông ta và Yên Phong bố ruột của Yên Chi, từng là bạn thân. Rồi sau khi cả hai cùng có thế lực… Lâm Hạo phản bội. Ông ta thủ tiêu cả gia đình Yên Phong. Vợ, con trai… tất cả. Chỉ giữ lại Yên Chi để che mắt thiên hạ.”
Minh Kha run giọng:
“Nhưng ‘nhận nuôi’ chỉ là cái cớ. Thực chất… ông ta nhốt Yên Chi dưới căn hầm suốt nhiều năm. Đánh đập. Tra tấn.”
“Lúc đó, Lâm Kỳ vốn thân với anh trai ruột của Yên Chi. Không chịu nổi nên giúp cô bé trốn.”
Đến đây, Minh Kha bất chợt khựng lại.
Tuyết An cau mày.
“Sao vậy? Cậu nói tiếp đi chứ?”
Minh Kha nuốt khan, mắt tránh sang hướng khác.
“À thì… sau đó, khi Lâm Du thấy hai người kia bỏ trốn…”
Cậu ngập ngừng, rồi buông ra một câu nặng tựa búa tạ:
“…cậu ấy đã báo cho bố biết.”
Một câu thôi.
Nhưng đánh thẳng vào ngực Tuyết An như lưỡi dao lạnh.
Cô trố mắt, toàn thân cứng lại.
“Sao… lại như vậy được?”
Giọng cô vỡ ra, khó mà tin nổi.
Minh Kha tiếp tục, từng chữ như kéo lê qua cổ họng cậu:
“Sau khi bị bắt lại, tớ và Lâm Du chỉ dám đứng từ xa nhìn xuống. Lâm Kỳ… đã quỳ xuống ngay trước mặt cha họ, cầu xin tha cho Yên Chi. Nhưng ông ta không nghe. Ông ta tống cả hai xuống phòng tối.”
Hai bàn tay Minh Kha siết chặt đến trắng bệch, run rẩy không kiểm soát.
“Lúc đó… Yên Chi mới 12 tuổi,” cậu nói, giọng nghẹn lại, “cơ thể yếu ớt đến mức chỉ cần chạm mạnh cũng có thể gãy. Vậy mà ông ta dùng roi điện đánh em ấy suốt ba tiếng đồng hồ. Em ấy ngất, ông ta tạt nước bắt tỉnh—cứ thế… lặp đi, lặp lại, không dừng. Em ấy cận kề cái chết.”
Tóc gáy Tuyết An dựng đứng, cả sống lưng lạnh toát.
Cổ họng cô nghẹn cứng, hơi thở rối loạn.
“Lâm Kỳ…” Minh Kha tiếp tục, “anh ta chứng kiến toàn bộ quá trình đó. Nỗi ám ảnh ấy ăn sâu vào đầu… rồi từ từ khiến tâm lý anh ta lệch đi. Thành ra… như bây giờ.”
Một khoảng lặng đè nặng đến mức chỉ nghe được tiếng tim Tuyết An đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng mình.
“Vậy…”
Cô hỏi chậm, run, như từng chữ đều sắc nhọn,
“…vậy tại sao Yên Chi… vẫn ở bên cạnh Lâm Du?”
Minh Kha ngẩng lên.
Đôi mắt cậu đỏ hoe, như chứa cả trăn trở và đau khổ nhiều năm.
“Bởi vì…”
Cậu hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
“…Yên Chi là người tốt.”
Một nhịp dừng.
Gió thổi qua rất khẽ, nhưng lạnh đến mức gai người.
“Dù cho…” Minh Kha tiếp tục, giọng nghẹn lại,
“…người tố giác em ấy, khiến em ấy bị bắt lại…”