Lần Đầu Nhìn Thấy Anh, Trái Tim Tôi Biết Mình Xong Rồi

Chương 2: Phía sau sự hoàn hảo

Trước Sau

break

Tiếng chuông vào tiết vang lên, sắc và quen thuộc đến mức khiến Tuyết An giật mình. Bàn tay cô vẫn còn đặt hờ trên trang vở chưa lật sang. Suốt cả tiết, cô không thể nào tập trung đầu óc cô chỉ xoay quanh đúng một hình bóng: Lâm Du.

Cô không hiểu vì sao bản thân lại bị hút đến vậy. Cứ hễ ngẩng khỏi bài giảng, ánh mắt cô lại vô thức chạm vào tấm lưng thẳng tắp phía trước. Chỉ cần cậu hơi nghiêng đầu, trái tim cô lại chao đảo như bị ai bóp nhẹ.

Cái gì vậy trời… mới gặp đúng một buổi sáng thôi mà…

Chuông tan học vang lên. Tuyết An vừa định quay sang gọi Minh Kha thì cậu đã vui vẻ chạy vụt lên trước, khoác vai hai người chuyển trường mới.

“Này, về chung đi! Lâu rồi tụi mình mới gặp nhau mà!”

“Anh chỉ kiếm cớ sang nhà em chơi game thôi chứ gì.”
Yên Chi liếc sắc nhưng giọng lại quen thuộc lạ kỳ.

Lâm Du khẽ đưa tay kéo Yên Chi về phía mình. Một động tác tự nhiên đến mức khiến tim Tuyết An hẫng nhịp.
Giống… người đã bảo vệ nhau cả một đời.

Minh Kha mếu máo quay lại:
“À, Tuyết  An… hôm nay cậu về một mình nha. Tớ qua nhà Lâm Du chút xíu…”

“Ừ, đi đi. Có gì đâu mà.” Tuyết An cười nhạt.

Nhưng cô chưa kịp bước thì Yên Chi quay lại, mặt sáng rỡ như nắng:
“Chị có muốn đi chung với bọn em không?”

“Này, Yên Chi.”
Giọng Lâm Du trầm xuống, nghe rõ sự khó chịu.
“Không được tùy tiện mang người lạ về.”

“Bạn Minh Kha mà. Với lại bố đi công tác rồi.”
Yên Chi phụng phịu đáp.

Minh Kha lập tức chớp thời cơ:
“Đúng rồi! An tốt tính lắm. Đi chung đi!”
Nói xong kéo tay cô thẳng ra cổng.

Chiếc Lamborghini đen nằm bật dưới nắng chiều, bóng loáng như một mảng đêm giữa sân trường. Minh Kha lập tức chiếm ghế phụ. Tuyết An ngồi sau, bên cạnh Yên Chi, rồi đến Lâm Du.

Suốt đoạn đường, chỉ có Minh Kha thao thao bất tuyệt. Còn hai anh em nhà kia một lạnh một im, như đã quen với việc để Minh Kha tự độc thoại.

Tuyết An nhìn ra ngoài một lúc rồi… lại lén liếc sang.

Ánh chiều nghiêng vào ô kính, đổ bóng lên nửa gương mặt Lâm Du. Đường nét cậu bị ánh sáng ôm lấy: sống mũi cao, hàng mi dài, đôi mắt tĩnh lặng nhưng sâu thẳm. Đẹp đến mức… phi thực.

Tim cô lệch nhịp.

Và đúng khoảnh khắc ấy—
Lâm Du khẽ liếc sang.

Ánh mắt đen chạm thẳng vào cô. Sắc bén. Như nhìn xuyên qua tất cả suy nghĩ của cô.

Tuyết An giật mình, quay ngoắt đi:
Chết rồi chết rồi… mình bị cái gì vậy trời…

Chiếc Lamborghini dừng lại trước một căn nhà… không, gọi là nhà thì đúng là hơi khiêm tốn thật.

Tuyết An ngước nhìn, choáng đến mức quên cả thở. Mà là một căn biệt thự phủ kính, lấp lánh dưới nắng như mảnh vàng khổng lồ. Cổng tự động mở ra, hàng cây bên trong được cắt tỉa tuyệt đẹp.

Tuyết An sững sờ:
Chỗ này… mà họ gọi là “nhà” thật à?

"Vào đi." Yên Chi hớn hở kéo cô vào. Nhưng chỉ vừa bước qua bậc thềm—
Cô bé khựng lại.

Mắt dán xuống một đôi giày da nam đặt ngay ngắn cạnh cửa. Gương mặt lập tức trắng bệch.

“Yên Chi?”
Lâm Du ném luôn cặp xuống đất, ôm lấy cô.

Tuyết An thoáng sững người. Một cảm giác chua chát kỳ lạ trào lên trong ngực.

“A... Anh Lâm Kỳ… đã trở về rồi…”
Giọng Yên Chi run rẩy đến mức gần như vỡ vụn.

Không khí lập tức đông cứng.

Từ bên trong, tiếng bước chân vang lên… chậm, cố ý, mỗi bước như giẫm vào dây thần kinh của cả căn phòng.

Lâm Du kéo Yên Chi lùi về sau. Minh Kha bước chắn trước mặt Tuyết An.

Một người đàn ông xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Mái tóc đen rối nhẹ, đôi mắt nửa cười nửa lạnh. Gương mặt sắc sảo đến đáng sợ—và giống Lâm Du đến kinh ngạc.

“Chào em gái.”
Giọng anh ta trầm, nhàn nhưng sát khí ẩn sâu.
“Về đến nhà rồi sao đứng ngoài? Muốn anh đón tận cửa à?”

Yên Chi càng hoảng sợ hơn. Lâm Du đứng chắn trước tất cả, nghiêng người che nửa thân Yên Chi khỏi tầm nhìn người đàn ông vừa đến.

 “Này,” Lâm Du gằn giọng, “Sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông bật cười khẽ — một kiểu cười chẳng vui vẻ gì.

“Mày hỏi câu đó buồn cười thật. Đây là nhà tao. Tao không ở đây thì ở đâu?”

 “Không phải anh đang bị cấm túc sao?”

“Hả?” Anh ta nhướng mày, ánh mắt lướt qua Lâm Du đầy giễu cợt.

“Mày nghĩ cái hầm ngu ngốc đó giữ được tao bao lâu? Hay mày vui đến mức mất cảnh giác vì được ở cạnh con bé mỗi ngày?”

“Anh—!”

“Đưa con bé lại đây.”
Giọng anh ta lập tức hạ xuống, sắc bén như dao.
“Bố đã nói rồi. Từ nay nó sống với tao.”

"Tôi chưa hề nghe chuyện đó."

Lâm Kỳ không đáp. Đôi mắt anh ta chuyển hướng và dừng lại trên người Tuyết An.

“Ồ.”
Khóe môi anh ta cong nhẹ.
“Người mới?”

Tuyết An thoáng lùi một bước.

“Có khách mà không mời vào nhà… hơi bất lịch sự đấy.”
Lâm Kỳ quay lưng đi.
“Vào đi. Rồi nói chuyện.”

Cánh cửa rộng mở trước mặt họ—yên tĩnh, sang trọng… nhưng lại nặng nề đến nghẹt thở.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc