Đã đến mức này rồi, nếu để anh ra ngoài hiển nhiên là không thể nào.
Bỗng nhiên “reng reng reng...”
Chuông điện thoại dồn dập vang lên trong túi xách của Hoàng Ngân.
“Điện... điện thoại của tôi...” Hoàng Ngân vươn tay tới chỗ ghế lái phụ muốn lục túi xách của mình.
“Bây giờ không phải là lúc nghe điện thoại!”
Hoàng Ngân cảm thấy mình sắp vỡ tan, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể có cảm giác như sắp bay ra ngoài.
Cao Dương Thành nằm xuống ghế dựa, để Hoàng Ngân ngồi trên người mình, khàn khàn dỗ dành cô: “Nếu cô đã không thích cảm giác lúc nãy, vậy thì để cô tự làm, cô muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó...”
Hoàng Ngân không dám nhìn anh, nhẹ nhàng nũng nịu: “Tôi không biết...”
“Không biết?”
Cao Dương Thành bật cười.
Bỗng nhiên nhớ tới Đoàn Vũ Đạt, nhưng ý nghĩ đó chỉ xẹt qua trong đầu anh, anh không muốn nghĩ đến điều khiến anh phiền lòng trong lúc này.
Tối nay, chỉ có anh và cô!
“Bốn năm trước đã dạy cô, lại còn không biết.”
“...”
Bài học bốn năm trước đã sớm quên sạch rồi!
Cao Dương Thành híp mắt, khóe miệng nở nụ cười, dịu dàng dỗ dành cô: “Tới đây, ngồi lên thắt lưng của tôi.”