Hoàng Ngân bị anh đè, cơ thể ngửa ra sau, bất lực nằm trên tay lái, hương thơm tràn vào phổi anh khiến anh mê mẩn đôi mắt, mê mẩn cả tâm hồn.
Anh cảm thấy anh sắp điên rồi...
Phải điên cuồng một trận với người phụ nữ này!
“Dương Thành...”
Hoàng Ngân e lệ gọi tên anh, xin anh khoan dung: “Đừng, đừng như vậy...”
Đáy mắt cô nhuốm lớp sương mù dày đặc.
Cô xấu hổ khi bản thân lộ liễu xuất hiện trước mắt anh.
Hoàng Ngân chỉ cảm thấy một luồng điện nóng bỏng bùng lên từ bụng dưới, lan ra mỗi tấc da thịt trên người cô...
Nóng! Nóng chết người!
Mồ hôi đầm đìa chảy xuống trán làm ướt sợi tóc của cô...
Trong nháy mắt, trong xe tràn ngập hơi thở ham muốn.
“Dương Thành, đừng... đừng...”
Quá nhanh, cô có chút không chịu nổi.
“Đừng cái gì?”
Giọng Cao Dương Thành khàn khàn hỏi cô: “Không thích tôi chơi cô như vậy sao?”
Anh hỏi một cách xấu xa, thậm chí còn... tệ hại hơn!
Hoàng Ngân chỉ cảm thấy nhục nhã không chịu nổi: “Đừng, đừng...”
Cơ thể vì ngượng ngùng mà mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng mềm nhũn dưới ngón tay anh, rõ ràng muốn cự tuyệt, lại không có chút lực ngăn cản động tác của anh.
Cô không biết rốt cuộc mình thực sự không thể dùng lực, hay là... vốn dĩ không muốn dùng lực!
Cao Dương Thành thích cô như vậy, dáng vóc mảnh mai nhỏ bé như chú dê nhỏ đợi làm thịt.