Em đang nghĩ gì thế. Tưởng Bách Xuyên cắn bờ môi dưới của Tô Dương, cắt đứt dòng hồi ức.
Hiện tại, họ vẫn còn đang ở trong phòng làm việc của cô.
Cô cười nói, Em đang nhớ xem năm đó anh khi dễ em như thế nào!
Tưởng Bách Xuyên đột nhiên ôm mông cô lên, Tô Dương vô thức ôm cổ anh.
Anh nói: Để anh giúp em ôn lại chuyện xưa nhé.
Tô Dương cười, nửa đùa nửa thật: Anh thực sự muốn ôm hôn em suốt hai tiếng trên ô tô sao?
*
Tưởng Bách Xuyên ôm Tô Dương vào phòng làm việc của cô.
Tô Dương cười xấu xa: Anh muốn thử một lần trong phòng làm việc đấy à?
Tưởng Bách Xuyên ngước mắt liếc cô một: Có thử hai lần anh cũng không để ý đâu.
Chao ôi, phi phi! Đây không phải là làm ô nhiễm bầu không khí sao!
Tô Dương cười không ngừng.
Tưởng Bách Xuyên đặt cô lên ghế, lại xoay người bật máy tính của cô, đoạn hỏi: Mấy giờ thì em xong việc?
Tô Dương vẫn ôm cổ anh, cố ý bẻ cong lời anh nói, khóe môi nhếch lên: Thời gian dài hay ngắn không phải đều phụ thuộc vào đàn ông các anh sao.
Tưởng Bách Xuyên dùng sức xoa cổ cô, Tô Dương sợ ngứa, không khỏi co rúm lại, vùng dậy: Em nói đâu có sai, anh bỏ tay ra mau.
Tưởng Bách Xuyên buông cô ra, lại đi rót cho cô một ly nước ấm.
Tô Dương uống vài ngụm rồi bắt tay vào sửa ảnh.
Tưởng Bách Xuyên đến bên tủ sách, cầm vài cuốn tạp chí mới có tác phẩm của cô lên xem. Anh dựa vào chiếc bàn ở bên cạnh, vắt chéo hai chân, chăm chú thưởng thức tác phẩm của cô.
Mỗi lần qua đây, anh đều sẽ xem qua số tạp chí mới đã được tích lũy lại, xem xong liền đặt ở bên một giá sách khác.
Mà Tô Dương lại có thói quen để tạp chí mới ra vào ô bên trái trong cùng của giá sách.
Nhiều năm như vậy, cô chưa nói, anh vẫn biết.
Họ ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau.
Hơn một tiếng sau, Tưởng Bách Xuyên đã xem hết những tạp chí có tác phẩm của Tô Dương, anh thích tấm nào thì sẽ thuận tay chụp lại bằng di động.
Xem xong tạp chí, anh lại sửa sang giá sách của cô một phen.
Kỳ thực, mỗi khi qua đây anh đều sẽ giúp cô sắp xếp giá sách, nhưng lần nào tới cũng thấy nơi đó bừa bộn như cũ. Anh đại khái đoán được, cô cố ý khiến giá sách bừa như vậy là vì muốn anh sửa sang thay cô.
Mà lần nào anh cũng kiên nhẫn làm xong.
Sau khi sắp xếp giá sách, Tưởng Bách Xuyên mang một ghế đến ngồi bên cạnh Tô Dương. Vì không có chuyện gì để làm, anh chống tay xem cô sửa ảnh.
Một khi Tô Dương tiến vào trạng thái làm việc thì sẽ hoàn toàn quên người bên cạnh đi.
Hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Chợt, Tưởng Bách Xuyên nhìn thấy bó hồng Louis XIV trong tay An Ninh. Ánh mắt anh rơi trên mặt Tô Dương, nhẹ nhàng hô một tiếng: Đồng Đồng.
Hả? Tô Dương vẫn chăm chú nhìn màn hình.
Bó hồng này ở đâu ra thế?
Sáng nay em tới cửa hàng hoa mua đấy.
Anh còn tưởng Tô Dương đưa hoa anh tặng cho người phụ nữ khác.
Tưởng Bách Xuyên A một tiếng, không tiếp tục nói nữa mà xem cô sửa ảnh.
Sửa xong tấm hình này, Tô Dương buông chuột, quay đầu nhìn anh: Vừa rồi anh hỏi gì em thế?
Cô trả lời vấn đề kia xong cũng không suy nghĩ gì nhiều, quay đầu một liền quên mất.
Tưởng Bách Xuyên khựng lại rồi nói: Anh nói là, hình như em đối xử với người tên An Ninh này không tệ. Còn mua hoa cho cô ta nữa chứ.
Tô Dương gật đầu: Cô ấy chính là tinh linh được sinh ra vì ống kính.
Lại còn là một tinh linh ngực nhỏ.
Cô vừa cười vừa nhìn anh: Anh xem xong tạp chí mới của em chưa?
Tưởng Bách Xuyên nói mà không đáp: Anh sắp xếp lại giá sách rồi.
Tô Dương đột nhiên tiến đến, hôn lên khóe môi anh một, dường như còn chưa đã nghiện nên lại hôn thêm cái nữa: Khen thưởng buổi tối cho anh này.
Tưởng Bách Xuyên khẽ cười một tiếc, liếc mắt nhìn đồng hồ trên máy tính, vỗ vỗ đầu cô: Em mau làm việc đi.
Tô Dương đáp lời, đột nhiên đứng lên, giơ chân đá cái ghế ở phía sau, nói với Tưởng Bách Xuyên: Em giao cho anh một công việc béo bở để làm đây.
Tưởng Bách Xuyên: ...
Anh đứng dậy theo cô, kéo cái ghế kia qua rồi ngồi xuống, lại dịch lên phía trước mấy bước, ôm lấy hông cô: Ngồi xuống đi.
Tô Dương ngồi trên đùi anh, tiếp tục sửa ảnh.
Tưởng Bách Xuyên ôm cô vào lòng, không nhìn cô chỉnh ảnh nữa mà lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tưởng Mộ Tranh: [Chú sắp xếp thế nào rồi?]
Tưởng Mộ Tranh: [Cháu không để chú phải bội bạc với tiền tài, chú đương nhiên sẽ không phản bội cháu. Yên tâm đi, xong xuôi cả rồi [:D] [:D] ].
Tưởng Bách Xuyên: [Nếu làm hỏng chuyện thì chú chẳng thấy đến một cắc tiền nào đâu.]
Tưởng Mộ Tranh: [...]
Tưởng Bách Xuyên rời WeChat, bắt đầu xem lướt qua mục tin tức.
Trong bản tin tài chính và kinh tế, có tin tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm vẫn đang tiếp xúc với tầng cấp cao của Sofe.
Xem xong tin tức, anh A một tiếng.
Lúc này, Giang Phàm gửi tin nhắn tới nhắc nhở anh: [Tưởng tổng, cuộc họp cấp cao cuối cùng trước lễ Giáng Sinh sẽ diễn ra vào tám giờ đêm mai.]
Tưởng Bách Xuyên: [Tôi biết rồi, chiều mai cô lại nhắc tôi lần nữa nhé.]
Giang Phàm: [Vâng.]
Tô Dương cảm thấy Tưởng Bách Xuyên luôn động đậy, cô quay đầu nhìn anh: Anh đang bận chuyện công việc hả?
Ừ, anh nhắn tin với Giang Phàm ấy mà, đêm mai anh còn có cuộc họp.
Ồ. Tô Dương không hỏi nhiều nữa, lại xoay người tiếp tục sửa ảnh.
Tưởng Bách Xuyên cất di động, ôm lấy cô, đặt cằm lên hõm vai cô, Hai ngày nữa là tới đêm Giáng Sinh rồi, ngày mai em cùng anh tới trung tâm mua sắm được không?
Tô Dương: Để mua quà cho Lâm Lâm à?
Tưởng Bách Xuyên gật đầu: Ừ.
Tô Dương cười: Được, lâu rồi em chưa gặp con bé.
Lâm Lâm là con gái của Diệp Đông cùng Giang Phàm.
Cô nhìn Lâm Lâm sinh ra rồi trưởng thành, cũng chứng kiến bố mẹ con bé ly hôn...
Khi Tô Dương sửa xong ảnh chụp cũng đã là sáu giờ.
Sắc trời đã tối.
Tắt đèn rồi khóa chặt cửa, cô nắm tay Tưởng Bách Xuyên rời phòng làm việc.
Trên đường trở về, Tưởng Bách Xuyên hỏi cô: Em có muốn qua cửa hàng của bố mẹ xem một chút không?
Tô Dương: Lúc ăn trưa xong em đã qua chơi vài phút rồi, còn ăn cả khoai lang nướng nữa. Quả nhiên khoai lang nướng của lão Tô nhà ta vẫn ngon như thế.
Tưởng Bách Xuyên cười cười, chuyên tâm lái xe.
Đến trong ŧıểυ khu, Tưởng Bách Xuyên