Đôi lời: Sau khi đọc comment của 1 số bạn thì xúc động quá, quyết định thức để dịch một phần chương truyện, nào ngờ chương này ngọt eeeeê cả răng, thường thì mình chỉ edit 1 phần vì chương dài quá, nay chương này làm mình phấn khích edit 1 mạch luônnnnn.
Các thiếu nữ đâuuu hãy cùng vào ăn cẩu lương với mình nàooo xD xD xD Truyện đã đi được gần 1/2 rồi đó :D
*
Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại mình Tưởng Bách Xuyên.
Anh đưa lưng về phía cô, đang tắt máy tính giúp nhân viên.
Tô Dương chống chân, tựa lên bàn làm việc, nhìn Tưởng Bách Xuyên chăm chú lưu lại từng tập tin trên máy tính. Sau khi tắt máy xong, anh lại tiện tay sắp xếp những món đồ xốc xếch ở trên bàn.
Sau đó, anh chuyển qua một vị trí khác, lặp lại hành động vừa rồi.
Ánh mắt cô vẫn dõi theo anh.
Sự ân cần của anh đã sớm trở thành một phần cuộc sống của cô.
*
Tô Dương nhìn anh vài phút rồi cất bước đi về phía anh.
Nghe được tiếng bước chân, Tưởng Bách Xuyên quay đầu nhìn cô một, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tô Dương ôm cổ anh từ phía sau, ghé cả người lên lưng anh, chôn mặt cọ xát trong cổ anh: Hôm nay trông tiệm thế nào?
Tưởng Bách Xuyên: ...
Còn có thể thế nào?
Bị hai cô gái đùa một câu Anh à, anh thật đẹp trai chứ còn thế nào nữa.
Sau lại có thêm mấy người tới, tuy bọn họ đã nhỏ giọng thầm thì, nhưng anh vẫn nghe được phần nào, họ nói anh phẫu thuật thẩm mỹ dựa theo Tưởng Bách Xuyên, là hàng giả nhưng mô phỏng như thật.
Tô Dương không buông tha: Anh nói đi, sao không nói gì thế?
Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên vẫn như thường: Anh nói chuyện với ba mẹ trong chốc lát, ăn trưa xong thì về nhà.
Nghe xong, chính Tô Dương cũng không cảm thấy thú vị nên không truy hỏi nữa.
Tưởng Bách Xuyên tiếp tục tắt những máy tính khác, Tô Dương vẫn dán sát ở trên lưng anh.
Tắt xong tất cả máy tính, cũng sửa sang xong những món đồ trên bàn, Tưởng Bách Xuyên hỏi Tô Dương: Chiều nay em không bận à?
Vòng qua trước người anh, Tô Dương ngồi trên đùi Tưởng Bách Xuyên rồi ngước mắt nhìn anh: Bận chứ, em phải sửa ảnh của An Ninh cho xong, nhưng hiệu quả lần này rất tốt nên giai đoạn sau sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Chiều nay anh sẽ ở cùng em sao?
Tưởng Bách Xuyên gật đầu, lại hỏi: Em biết hôm nay là ngày gì không?
Vừa rồi, Tô Dương vẫn dán chặt trên lưng anh, làm anh nhớ tới khi cô chỉ mới mười mấy tuổi, cô cũng thích cọ lên người anh như vậy.
Nghĩ tới quá khứ, anh lại không tự chủ được mà nhớ lại cảnh họ gặp nhau lần đầu.
Nhưng đó đã là lần thứ tư anh nhìn thấy cô.
Mà cô chưa bao giờ để ý tới anh.
Tô Dương sao có thể quên những ngày như hôm nay, nhưng cô vẫn cố ý nói: Em không biết.
Tưởng Bách Xuyên cười cười, nhốt cô ở trong lòng.
Tô Dương nhớ, thời tiết trong ngày bọn họ gặp mặt lần đầu tiên ấy rất tệ hại. Khi cô tan học cũng là lúc mưa tuyết bắt đầu rơi, bố Tô gọi điện thoại cho cô, nói ông có thời gian tạt qua trường học đón cô về.
Kết quả, người đón cô ngày hôm ấy không phải bố Tô mà là Tưởng Bách Xuyên.
Khoảnh khắc cửa xe mở ra, Tô Dương cho là mình nhìn thấy ảo giác.
Vẻ đẹp trai của người đàn ông này ăn đứt cả Cố Hằng lẫn Lục Duật Thành.
Đây là ấn tượng đầu tiên của cô đối với Tưởng Bách Xuyên.
Khi ấy, Tưởng Bách Xuyên thấy cô đứng ngây ra đó, quên luôn cả việc ngồi xuống ghế lái phụ.
Thái độ của anh ôn hòa: Anh là Tưởng Bách Xuyên, tạm thời chú Tô đang phải tới sân bay đón chú hai của anh, vừa lúc anh có việc ở bên này nên tiện đường qua đón em về.
Thì ra anh chính là Tưởng Bách Xuyên.
Đó là lần đầu tiên cô gặp anh, nhưng lại không phải là lầu đầu nghe thấy tên anh.
Bố mẹ cô thường xuyên nhắc tới anh, mỗi lần nhắc đều khen không dứt miệng.
Cái tên của anh đã theo sát cả thời kỳ thanh xuân phản nghịch của cô.
Mỗi lần cô thi không tốt, mẹ Tô lại nói, con nhìn Tưởng Bách Xuyên nhà người ta một chút mà xem, có lần nào thi mà không được điểm tối đa đâu?
Cô không thể không thừa nhận, những năm ấy, hễ cứ thi trượt là cô lại ghét nhất ba chữ Tưởng Bách Xuyên tựa như một lời nguyền xua mãi không đi kia.
Nhưng cô chưa từng nghĩ anh lại có vẻ ngoài đẹp mắt như vậy.
Em mau lên đi, quần áo ướt hết cả rồi kìa. Tưởng Bách Xuyên nhắc nhở cô một lần nữa.
Tô Dương nhận thấy sự luống cuống của mình, ngượng ngùng cười với anh, nhỏ giọng nói: Cảm ơn anh, em là Tô Dương ạ.
Tưởng Bách Xuyên nói : Anh biết.
Tô Dương A một tiếng, hẳn là bố đã nói với anh ấy.
Cô không hỏi nhiều nữa, đóng chiếc ô mà bạn cùng lớp đưa cho mình, ngồi lên xe với tâm tình thấp thỏm.
Năm đó, cô 17 tuổi, học lớp mười.
Anh 21 tuổi, đã học năm ba tại một đại học danh tiếng ở Mỹ, cũng đồng thời bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Họ vốn có thể nói với nhau đôi lời, nhưng một người vốn trầm mặc ít nói, một người lại không biết bắt chuyện thế nào vì quá căng thẳng.
Vì thế, không ai nói gì trên đường về.
Ngồi trên xe, Tô Dương len lén nhìn Tưởng Bách Xuyên, nhưng lần nào cũng bị anh bắt gặp, khiến cô rất có ham muốn đập đầu vào kính chắn gió.
Sau đó, cô không dám nhìn anh nữa, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm con đường ở phía trước.
Trong đầu tràn ngập bóng dáng của anh.
Trong xe yên tĩnh tới mức kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
Ngoài xe, tiếng cần gạt nước lại truyền vào rất rõ ràng.
Lần đầu tiên Tô Dương cảm thấy cảnh cần gạt nước làm việc cũng không tệ lắm.
Sau này cô mới hiểu, chính bởi vì người đàn ông ngồi bên cạnh cô là Tưởng Bách Xuyên, hết thảy những cảnh sắc thông thường mới rực rỡ như vậy.
Chẳng hề liên quan gì tới bản thân cảnh vật ấy.
Hơn một tiếng sau, xe đã tới dưới nhà Tô Dương.
Đây là lần đầu tiên Tô Dương ghét bỏ khoảng cách gần giữa nhà và trường học như vậy.
Nếu cô sống ở nơi xa đằng đẵng thì tốt biết bao.
Như vậy, bọn họ sẽ không cần xuống xe, một đường làm bạn tới già.
Tưởng Bách Xuyên đã đậu xe xong.
Trước khi xuống xe, Tô Dương lại nói lời cảm ơn với Tưởng Bách Xuyên, cũng không quên căn dặn anh: Lúc anh trở về nhớ lái xe cẩn thận nhé.
Tưởng Bách Xuyên cũng xuống xe cùng cô.
Sau khi mở ô, Tô Dương nhìn Tưởng Bách Xuyên ở phía đối diện.
Anh không có ô, cứ đứng dầm mưa chẳng chút cố kỵ như vậy. Cô vừa muốn hỏi sao anh lại xuống xe, Tưởng Bách Xuyên đã nhanh bước vượt qua đầu xe, đi tới