Khi đang định trả lời tin nhắn của Tô Dương, Tưởng Bách Xuyên đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bố Tưởng.
Tưởng Bách Xuyên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây rồi mới nhận cuộc gọi.
A lô, bố ạ, có chuyện gì thế?
Bố Tưởng nói: Cũng chẳng có chuyện gì lớn cả, chỉ là bố vừa nghe nói, hóa ra tấm hình Tô Dương từng đăng tải kia chính là để tuyên truyền cho phim ảnh chứ không phải để thừa nhận thân phận của con.
Nói đến đây, giọng điệu vốn đang bình thường của ông bỗng nhiên đổi thành giọng chế nhạo: Bố sợ con nhất thời luẩn quẩn ở trong lòng nên phải gọi điện ngay để an ủi con một. Tuy bố nhìn con không vừa mắt, nhưng con người thiện tâm như bố sẽ không chế giễu con vào lúc này đâu...
Tưởng Bách Xuyên cười lạnh một tiếng.
Giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác rõ rệt như thế mà còn không gọi là chế giễu sao?
Bố Tưởng thở dài: Tưởng Bách Xuyên, bố nói câu này không phải để cười nhạo con đâu, nhưng con chính là nỗi bi ai của cánh đàn ông chúng ta đấy!
Tưởng Bách Xuyên: ...
*
Khi bố Tưởng gọi điện xong cũng là lúc mẹ Tưởng bước ra khỏi phòng bếp. Bà bước qua rót trà cho ông, đoạn hỏi: Bách Xuyên nói thế nào?
Bố Tưởng biết ý mà còn cố tình hỏi: Nói thế nào là sao?
Mẹ Tưởng đặt khay trà lên bàn, Đương nhiên là về chuyện ảnh của thằng bé bị dùng làm áp phích tuyên truyền rồi.
Không đợi bố Tưởng trả lời, bà lại đắc chí nói: Đúng là con trai do tôi sinh ra có khác, dù ở nơi nào cũng là người đứng đầu!
Bố Tưởng: ...
Ông nhìn mẹ Tưởng bằng ánh mắt ghét bỏ.
Sau khi mẹ Tưởng tự luyến xong, bà lại hỏi bố Tưởng: Ông nói đi, rốt cuộc Bách Xuyên đã bảo gì hả? Chẳng lẽ thằng bé có thần giao cách cảm với chúng ta, biết chúng ta đang sầu lo về chuyện chưa biết ăn nói thế nào với ông cụ Kiều nên mới để tấm hình này trở thành áp phích tuyên truyền, tạm thời chặn miệng người nhà họ Kiều lại?
Bố Tưởng bưng tách trà lên, đặt bên miệng rồi nhẹ nhàng thổi.
Một lúc lâu sau, ông mới nói: Tôi thì thấy khả năng chó ngáp phải ruồi có vẻ lớn hơn một chút đấy. Cũng có thể là Tô Dương không muốn khiến quan hệ giữa chúng ta cùng nhà họ Kiều căng thẳng như vậy nên khi đăng tấm hình kia, con bé đã định để tấm hình ấy làm áp phích.
Mẹ Tưởng suy tư, gật gật đầu: Dù hai đứa nó vô tình hay cố ý, chung quy cũng đã tạm giúp chúng ta đưa cho nhà họ Kiều một câu trả lời, chí ít cũng không làm bố mất mặt. Không biết ông Kiều cùng vợ nghĩ thế nào mà cứ khiêu khích tính nhẫn nại của Bách Xuyên thế nhỉ, bọn họ thực sự không sợ thằng bé trở mặt sao?
Phải biết rằng, khi Tưởng Bách Xuyên trở mặt thì thực sự không phải là người tốt, mà mẹ Tưởng lại cực kỳ hiểu con trai mình.
Bố Tưởng cười lạnh một tiếng: Đây chính là nỗi khổ của việc không tự biết mình đấy, bọn họ luôn cảm thấy nhà họ Tưởng chúng ta thiếu nợ bọn họ.
Năm đó, khi ông cụ Kiều còn khỏe mạnh, ông cụ quả thực đã giúp nhà bọn họ không ít chuyện, nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, chẳng phải những năm này, nhà họ Tưởng đã đền đáp gấp bội hay sao?
Người nhà họ Kiều lại chẳng thèm cân nhắc chút nào, chỉ luôn nhai đi nhai lại chuyện này, khiến nó càng ngày càng trở nên vô nghĩa.
Bố Tưởng nhẹ nhàng gõ dọc theo chiếc tách, Lúc này, Bách Xuyên sẽ không để Kiều Cẩn làm xằng làm bậy nữa đâu.
Mẹ Tưởng mờ mịt: Ý ông là gì?
Bố Tưởng: Tôi thấy cậu con trai bảo bối của bà lại muốn tác quái ở trên mạng rồi đấy. Ngày hôm qua, nó đã tới chỗ ŧıểυ Ngũ. ŧıểυ Ngũ không phải là vật vô tri, mà nó ở cùng ŧıểυ Ngũ lâu như vậy thì hai đứa nó có thể thương lượng chuyện tốt gì?
Mẹ Tưởng: ... Có ai lại đi nói xấu người nhà như ông không!
Bố Tưởng không tiếp lời, ánh mắt trầm xuống.
Ông nhẹ nhàng uống một ngụm trà: Tôi chẳng hiểu lão Kiều đang nghĩ gì nữa, đã không tìm một nhà chồng tử tế cho con gái mình thì thôi, lại còn suốt ngày toan tính để để tạo ra mấy cái tin vịt trong vòng giải trí!
Mẹ Tưởng tiếp lời: Có lẽ bọn họ hy vọng Bách