Convert: Sakahara
Editor: Mãn Mãn
Lục Duật Thành còn nói: Nhớ đề cập tới chuyện đóng phim với cô ấy trong lúc ăn cơm nhé, đừng nói sự thật vội, gạt được cô ấy rồi tính sau.
Chu Minh Khiêm như cười như không: Nhưng lừa gạt phụ nữ là phạm pháp, mà lời răn cho cả cuộc đời này của tôi là: Làm một công dân lương thiện tuân thủ pháp luật.
Lục Duật Thành: ...
Hắn không nhiều lời với Chu Minh Khiêm nữa mà chỉ đưa tay nhấn vài nút.
Không quá 10 giây, người ngồi ở đằng sau quát lên: Mẹ kiếp, Lục Duật Thành, đầu óc cậu bị nước vào à! Đang mùa đông còn mở cửa sổ làm gì!
Chu Minh Khiêm gắng sức bấm nút đóng cửa sổ, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào, bởi nó đã bị Lục Duật Thành khóa lại.
Hai bên cửa sổ ở phía sau đều hút gió, gió đông bắc lạnh thấu xương quất vào người anh.
Tên cục súc này, mong đóng cửa sổ vào!
Lục Duật Thành chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
Sau năm phút, khi chính hắn cũng cảm thấy lạnh, hắn mới chậm rãi nâng cửa sổ lên.
*
Nơi ăn trưa bọn họ chọn là một hội quán tư nhân tương đối yên tĩnh.
Khi Tô Dương tiến vào phòng, trong phòng chỉ có ba người Lục Duật Thành chứ không thấy bóng dáng Cố Hằng đâu.
Sau khi ngồi xuống, Tô Dương hỏi Chu Minh Khiêm: Cố Hằng đâu rồi?
Lục Duật Thành cướp lời nói, Thế nào, cậu ta không đến thì cậu sẽ ăn không ngon phải không?
Tô Dương thở hắt ra, cao giọng: Lục Duật Thành, cậu là đứa trẻ ba tuổi đấy à?
Lục Duật Thành đưa cho cô một ly nước ấm, Không phải ba tuổi, mà là hai tuổi rưỡi.
Tô Dương không tiếp lời hắn mà lịch sự chào hỏi Diệp Đông, cũng biểu đạt lòng biết ơn đối với anh vì đã cho cô cơ hội chụp ảnh.
Cô rất ít khi gặp được Diệp Đông, mà dù có gặp, họ cũng chẳng nói với nhau được mấy lời.
Diệp Đông cười: Người nên nói lời cảm ơn phải là tôi mới đúng. Nhờ cô mà trưa hôm nay tôi không cần ăn cơm cùng con, lại còn có thời gian rảnh để ra ngoài lăn lộn.
Giang Phàm từng nói cô không cần làm việc trong khoảng thời gian này, nên đã đón con gái qua bên mình.
Dựa theo ý tứ của Giang Phàm, bởi vì Tưởng Bách Xuyên muốn ở cạnh bà xã nên mới để cô thư thả mấy ngày.
Tô Dương cũng cười, rèn sắt khi còn nóng: Xem ra chuyện gì thư ký Giang cũng kể với anh nhỉ.
Chu Minh Khiêm đâm thọc vài câu: Làm gì có chuyện Giang Phàm nguyện ý nói, là cậu ta chạy đi hỏi người ta đấy. Giang Phàm ngại phải vạch mặt nên mới bố thí vài câu cho cậu ta. Cậu xem cậu ta vội vàng nói về chuyện yêu đương ở chỗ này thế cơ mà, cậu ta chỉ sợ toàn thế