Làm Sao Đây, Lỡ Ghép Đôi Với Bạo Quân Rồi!

Chương 11: Con cá đầu to này là ai?

Trước Sau

break

“Đã đổi hướng đến quán tráng miệng gần đó theo yêu cầu của ngài.”

Gần đó có một trung tâm thương mại cao cấp, quán tráng miệng nằm ở tầng hai của trung tâm.

Theo Luật bảo vệ Người cá, người cá có thể xuất hiện trong trung tâm thương mại, tương tự như chó nghiệp vụ hoặc chó dẫn đường.

Lục Diệu đậu xe ở tầng hầm trong trung tâm thương mại, sau đó đẩy Tô Lị đang ngồi trên xe người cá lên thang máy đi đến tầng hai.

Thang máy dừng ở tầng một, mở ra, có người bước vào.

Người cá không phổ biến, mặc dù có nhiều người có thể đã nhìn thấy bóng dáng người cá trên mạng, nhưng người cá trị liệu vẫn là một sự tồn tại bí ẩn.

“Trời ơi, đây là người cá thật sao?”

Chứ còn gì nữa?

“Tôi có thể sờ một chút không?”

Không được.

“Không được.”

Lục Diệu lạnh nhạt đáp lời.

Mặc dù bị từ chối, nhưng cô gái kia vẫn vô cùng kích động.

Cô ấy móc điện thoại ra muốn chụp ảnh nhưng bị Lục Diệu ngăn lại: “Cũng không được chụp ảnh.”

Dù bị từ chối liên tiếp, cô gái vẫn không giận. Ánh mắt cô ấy rơi xuống khuôn mặt Lục Diệu, cảm thấy người đàn ông này trông có hơi quen.

Lục Diệu vẫn đang mặc quân phục chưa kịp thay. Anh cao gần 1 mét 9, vai rộng eo thon, da trắng lạnh, quân phục màu đen làm anh trở nên tao nhã và tự tại. Đặc biệt là khí chất lạnh lùng như nhìn ai cũng không vừa mắt kia, càng khiến người ta không thể kiềm chế được mà nảy sinh ý muốn chinh phục anh.

Đến tầng hai, Lục Diệu đẩy Tô Lị ra ngoài.

Cô gái kia lưu luyến nhìn đuôi cá của Tô Lị và bóng lưng cao ráo của người đàn ông.

Rõ ràng là cái gì cô ấy cũng muốn.

Quán tráng miệng nằm ở một góc của tầng hai, ở đó có một mảng lớn cửa sổ kính.

Lục Diệu đẩy người cá đến trước cửa quán. Đây lại là một quán tráng miệng kiêm cà phê mèo.

Tô Lị nhìn qua cửa kính mà mắt sáng rực, mắt mèo con sau cửa kính cũng sáng rực.

Là mèo!

Là cá!

“Đổi quán khác.” Lục Diệu cúi đầu mở thiết bị thông minh.

Thiết bị thông minh nhanh chóng quy hoạch lộ trình mới.

Tô Lị cố gắng vươn tay.

Ngài Mèo Bò Sữa tinh nghịch của cô, tam thể đáng yêu, Ragdoll lớn như cây chổi lông gà xinh đẹp…

Trong trung tâm thương mại vẫn còn một quán cà phê không có mèo.

Lục Diệu đẩy Tô Lị đến quán cà phê rồi ngồi xuống, mở menu 3D trên bàn để cô chọn.

Tô Lị buông xuôi, ngồi trên xe người cá yên lặng chọn món, ngón tay xinh đẹp lướt qua lướt lại.

Mấy bé mèo của cô.

Lục Diệu khoanh tay ngồi đối diện, ánh mắt rơi trên mặt Tô Lị.

Biết chọn món, vậy là có thể nhận biết chữ viết.

Có thể nghe hiểu tiếng người, không chỉ là những câu đơn giản, mà ngay cả những cuộc đối thoại phức tạp.

Tô Lị điên cuồng gọi món.

Dù sao cũng không phải cô trả tiền.

Hừ! Cứ làm trâu làm ngựa, kiếm tiền cho cá tiêu đi.

Quán cà phê này có phục vụ bữa trưa, Tô Lị gọi một cốc cà phê, ba phần tráng miệng, một phần bít tết, một phần kem.

Món ăn được mang lên rất nhanh, cô tay trái cầm dao tay phải cầm nĩa, ăn vô cùng ngon miệng.

Còn Lục Diệu chỉ gọi một cốc cà phê.

Bàn tay anh đeo găng tay da màu đen khẽ nâng cốc cà phê đen trước mặt lên nhấp một ngụm nhỏ.

Mùi thơm cà phê lan tỏa ra, quấn quanh chóp mũi.

Nghề nghiệp của Lục Diệu khiến anh theo bản năng quan sát người cá ngày càng chi tiết hơn.

Lần trước biết dùng đũa.

Còn lần này biết dùng dao nĩa.

Tô Lị ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Lục Diệu. Cô suy nghĩ một chút rồi đẩy một trong ba phần tráng miệng của mình về phía người đàn ông.

Lục Diệu cụp mắt nói: “Tôi không ăn.”

Tô Lị dứt khoát nhét vào miệng mình.

Ăn no uống đủ, cô muốn đi vệ sinh rồi.

Tô Lị tự trượt xe người cá, dưới ánh mắt chăm chú của Lục Diệu, rời khỏi quán cà phê.

Trên xe người cá có bảng điều khiển điện tử, Tô Lị có thể dựa vào ngón tay để di chuyển xe người cá lên xuống trái phải.

Lục Diệu một tay gõ lên mặt bàn, sau khi thanh toán liền đứng dậy đi theo phía sau Tô Lị. Anh thấy cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bảng chỉ dẫn điện tử phía trên trong trung tâm thương mại.

Bảng chỉ dẫn điện tử nhấp nháy, có thiết bị thông minh bay lơ lửng trong không trung tiến đến, vừa trôi nổi lên xuống vừa hỏi: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không ạ.”

Tô Lị chớp chớp mắt, tiếp tục lái xe người cá đi về phía trước.

Thiết bị thông minh đi theo sau cô, Lục Diệu cũng sải đôi chân dài đi theo sau cô, cho đến khi nàng tiên cá nhỏ lái xe người cá đi vào... nhà vệ sinh?

Bước chân của Lục Diệu chợt dừng lại.

Anh nhanh chóng nghiêng người tránh sang một bên, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bảng chỉ dẫn phía trên đầu.

Hóa ra nàng tiên cá nhỏ vừa nãy là đang tìm nhà vệ sinh.

Lục Diệu đã nhìn thấy nhà vệ sinh người cá bên trong bể nước nhà mình, không khác biệt nhiều so với của con người. Vì chất lượng nước trong bể nước luôn rất tốt, nên Lục Diệu đoán rằng người cá này thực sự biết sử dụng nhà vệ sinh của con người.

Biết nhìn bảng chỉ dẫn. 

Trí thông minh của nàng tiên cá nhỏ này quả thực rất cao.

Lục Diệu nghịch thiết bị thông minh, đợi một lát rồi nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ nhà mình lái xe người cá với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc đi ra từ bên trong, phía sau là một đám phụ nữ.

“Bảo bối, em thật dễ thương nha.”

“Bảo bối, em cho chị sờ một chút được không?”

“Bảo bối, em thật sự là người cá sao?”

“Bảo bối, em trông thơm tho quá…”

Các cô ấy trông biến thái quá.

Tô Lị bị một đám phụ nữ vây quanh ở giữa, bước đi khó khăn.

Cô cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của những con thú cưng bị cưỡng ôm kia.

Khi cô dịu dàng và cưỡng chế ôm con mèo nhỏ nhà cô vào lòng, nó đã điên cuồng đạp cô như thể bị loài người biến thái cưỡng ép yêu. Giờ thì cô cũng muốn biến thành một con mèo cố chấp điên cuồng, rồi tát thẳng vào mặt những người này.

Tô Lị móc vảy cá của mình tích trữ ra từ trong túi, nhét cho đám phụ nữ này.

“Trời ơi! Là vảy cá.” 

“Lại còn là màu tím!”

Vốn dĩ là chuẩn bị nhét vào chăn của Lục Diệu, nhưng bây giờ vì muốn thoát thân nên cô không còn cách nào khác.

“Đi thôi.” 

Một bàn tay gạt đám đông ra, đẩy Tô Lị từ bên trong ra ngoài.

Cô còn chưa phát hết vảy cá đâu.

Sự xuất hiện của người đàn ông đã thu hút ánh mắt của đám phụ nữ. 

Một soái ca mặc quân trang với thân hình cao ráo chân dài, vai rộng eo thon. Tóc vàng mắt vàng, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan lập thể, cứ như người mẫu nam đã được chỉnh sửa kỹ lưỡng trên bìa tạp chí. Nếu nhất định phải dùng một tính từ để hình dung, thì đó là muốn ngủ với anh.

Ánh mắt của đám phụ nữ lập tức trở nên nóng bỏng, ngay cả tiếng nuốt nước bọt cũng trở nên rõ ràng hơn.

Đối với cảnh tượng này, người đàn ông đã quá quen thuộc.

Lục Diệu mặt không biểu cảm đẩy Tô Lị vào thang máy bên cạnh.

Thang máy đi thẳng đến bãi đậu xe ngầm, hoạt động du ngoạn trung tâm thương mại ngày hôm nay tuyên bố kết thúc.

Tô Lị vốn tưởng rằng mình sẽ bị đặt vào cốp xe, không ngờ người đàn ông lại đặt cô ngồi ở ghế sau.

Vì cái đuôi quá dài, nên một nửa đuôi của cô ở phía sau, nửa còn lại vắt lên ghế lái phụ.

Lục Diệu đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái, nhìn thấy chiếc đuôi cá vắt ngang hai chỗ ngồi.

Lục Diệu: “…”

Thiết bị thông minh trên cổ tay tự động thông báo tin nhắn từ Freya.

Freya: “Diệu, bảo bối Lily đâu rồi! Tôi đang họp, anh chụp ảnh cho tôi nhé. (Biểu cảm trái tim dễ thương)”

Lục Diệu: “…”

Lục Diệu xoay người, tùy ý giơ tay về phía Tô Lị chụp một bức ảnh bằng thiết bị thông minh.

Anh đã bật filter làm đẹp chưa mà chụp vậy!

Anh đã làm thon mặt, làm mịn da, xóa nếp nhăn cổ chưa?

Tô Lị trợn tròn mắt, tóm lấy cổ tay Lục Diệu.

Lực của nàng tiên cá nhỏ không lớn, móng tay vì chưa được cắt tỉa nên trong khoảng thời gian này đã dài ra một chút.

Lục Diệu nhíu mày, nhanh chóng rút tay lại.

“Làm gì đó?”

Tô Lị nghi hoặc cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình một cái, sau đó bị bức ảnh trên thiết bị thông minh thu hút ánh mắt.

Con cá đầu to này là ai?

Đối diện với ánh mắt buộc tội của nàng tiên cá nhỏ, Lục Diệu lại cảm thấy anh đã hiểu.

Anh nhấn nút gửi, chậm rãi mở lời, trong giọng nói mang theo một sự hài hước vui vẻ mà ngay cả anh cũng không nhận ra: “Đây mới là sự thật.”

Khoảng thời gian gần đây cô quả thực ăn nhiều vận động ít, nhưng cũng không đến mức béo như thế này chứ!

Freya: “Lily hình như mập lên một chút rồi, nhưng mà càng ngày càng đáng yêu nha. (Dì hôn chụt chụt)”

Tô Lị: !!!

Cô phải giảm cân.

Tô Lị quyết tâm từ ngày mai sẽ sáng một quả táo nhỏ, trưa một quả trứng nhỏ, tối không ăn.

Khi Lục Diệu từ khu quân đội trở về nhà thì trời đã đổ mưa.

Anh đẩy cửa bước vào, liền thấy nàng tiên cá nhỏ nhà mình nằm vật ra trên ghế sofa.

Theo lời người nuôi dưỡng trước đây của nàng tiên cá nhỏ, người cá cần được ra ngoài thư giãn tinh thần định kỳ, hôm qua đã ra ngoài rồi, trông tâm trạng cũng khá tốt.

Nhưng hôm nay Lục Diệu lại thấy các suất ăn được giao đến đúng giờ đúng chỗ trên bàn hoàn toàn không hề được động đến.

Lại không thoải mái chỗ nào nữa rồi?

Trong lúc mơ màng, Tô Lị nghe thấy tiếng rán gà. 

Cô nuốt nước bọt, cố gắng mở mắt ra.

Nhìn thấy những hạt mưa li ti rơi trên tấm kính lớn ở sảnh ngang.

Ồ, hóa ra là trời mưa.

Hóa ra tiếng mưa giúp ngủ ngon thật sự nghe giống hệt tiếng gà rán.

Tô Lị lại nhắm mắt.

Ngủ rồi sẽ không đói nữa. Vì biết trí thông minh của nàng tiên cá nhỏ này đã đạt đến mức có thể giao tiếp bình thường, nên Lục Diệu không trực tiếp đưa cô đến cơ quan để kiểm tra như hai lần trước.

Anh đứng bên cạnh ghế sofa: “Chuyện gì?”

Tô Lị mơ màng đột ngột ngồi dậy, giật lấy chiếc đồng hồ lấp lánh mà anh đang đeo. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc