Nàng tiên cá nhỏ gần đây yên tĩnh hẳn.
Lục Diệu đoán không sai, người cá này rất nhạy cảm, nó nắm bắt cảm xúc của con người vô cùng tốt.
Nó thậm chí có thể nhận ra được sự đe dọa của anh đối với nó trong phòng tập bắn tối hôm đó.
Lục Diệu bắt đầu tin vào lời giới thiệu của cơ quan ngày hôm đó.
Mặc dù anh chưa từng nuôi thú cưng, nhưng anh chắc chắn người cá này quả thực không hề tầm thường.
Lục Diệu mở thiết bị thông minh ra, chuẩn bị kiểm tra lịch trình ngày hôm nay, lại vô tình lật đến trang mạng xã hội lần trước.
Vì sức mạnh to lớn của mạng xã hội, nên giờ trên trang thiết bị thông minh của anh toàn là bài đăng về thú cưng.
Lục Diệu giơ tay đang định tắt đi thì ánh mắt đột nhiên bị một video thu hút.
Bìa video này là một con mèo mặt tròn mắt tròn, bên dưới kèm theo dòng chữ: Cái tiểu yêu tinh này cũng quá biết nhìn sắc mặt người khác đi?
Lục Diệu khẽ xoay ghế, nhấp mở video.
Đây là video về một con mèo con đang gạt cốc nước. Trong video, mèo con ngồi xổm trên mặt bàn kính trong suốt, một chiếc chân gạt cốc nước về phía mép bàn. Ngay trước khi cốc sắp rơi xuống, nghe thấy chủ nhân phát ra tiếng ngăn cản, mèo con liền đổi hướng chân, gạt cốc nước quay trở lại.
Tầm thường.
Lục Diệu để lại một bình luận: Tầm thường, Lily thông minh hơn.
Đăng xong, Lục Diệu đóng mạng xã hội, bắt đầu công việc hằng ngày và đương nhiên anh cũng không biết bình luận trả lời sau đó của những người khác.
“Yo, Lily thông minh hơn~”
“Yo, Lily thông minh hơn~”
“Yo, Lily thông minh hơn~”
…
Mấy đêm gần đây, Lục Diệu ngủ ngon hiếm có, ngay cả trước khi chưa nuôi người cá cũng không được thoải mái như vậy.
Anh mặc quần áo xong, đeo găng tay, nhìn thấy hình dáng của mình trong gương.
Sắc mặt anh trông cũng tốt hơn rõ rệt.
So sánh với điều đó là sắc mặt héo hon của Tô Lị.
Mấy ngày nay nàng tiên cá nhỏ rất an phận, ghế sofa không còn ẩm ướt, trên sàn cũng không còn vảy cá và đồ ăn vặt rải rác nữa.
Ngược lại, Lục Diệu… Lại thấy có chút không quen.
Anh chỉnh lại găng tay, đẩy cửa đi ra ngoài. Anh thoáng thấy Tô Lị đang treo mình ở mép bể nước, rất giống với cảnh tượng lần trước.
Lại là viêm dạ dày ruột sao?
Lục Diệu nhíu mày, lập tức đi đến bên cạnh Tô Lị.
“Sao thế?”
Nàng tiên cá nhỏ ủ rũ lắc lắc đuôi, liếc nhìn anh một cái bằng khóe mắt, rồi tiếp tục ủ rũ.
Lục Diệu nhíu mày, tìm xe người cá, nhấc người cá lên, rồi lái xe đến cơ quan.
Có kinh nghiệm lần trước, Lục Diệu liên hệ trước với Freya, bảo cô ấy đưa thông tin liên lạc của cơ quan cho anh.
“Lily bị sao vậy? Nghiêm trọng không?”
Lục Diệu nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ được đặt ở cốp xe qua gương chiếu hậu trung tâm, so với dáng vẻ dở sống dở chết trước đó, lúc này nó đang dán mặt vào cửa sổ sau xe, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ với đôi mắt sáng ngời.
Sau đó, khi nhận thấy ánh mắt của anh, nó lập tức cúi đầu lộ ra vẻ ốm yếu.
Lục Diệu: “…”
“Vẫn chưa biết.” Lục Diệu đưa ra một câu trả lời mơ hồ, nhưng biểu cảm rõ ràng là đã thư thái hơn lúc nãy.
Freya lo lắng nói: “Tôi liên hệ cơ quan rồi, sẽ đến ngay.”
Freya làm việc rất hiệu quả, khi xe của Lục Diệu vừa lái đến cơ quan thì đã có nhân viên y tế đứng đợi sẵn ở cửa.
Lục Diệu mở cốp xe, nhân viên nhanh chóng tiến lên nhận lấy Lily.
Sau khi kiểm tra chi tiết, Tô Lị hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Có lẽ là tinh thần có chút sa sút, gần đây có xảy ra chuyện gì không?” Bác sĩ chuyên phụ trách chăm sóc Lily, dùng vẻ mặt ôn hòa hỏi Lục Diệu.
Lục Diệu suy nghĩ một lát rồi nói: “Mấy hôm trước tôi có đưa nó đến phòng tập bắn.”
Vẻ mặt ôn hòa của nữ bác sĩ lập tức thay đổi.
“Thượng tướng, nó không phải là binh lính của ngài, nó là người cá trị liệu của ngài, ngài không nên đưa nó đến những nơi nguy hiểm như vậy.”
Lục Diệu đứng đó, nhìn nữ bác sĩ với vẻ mặt nghiêm túc.
Khí chất của người đứng bề trên quanh năm cùng ánh mắt lạnh lùng được tôi luyện từ chiến trường, không phải người thường có thể chống lại được.
Khí thế của nữ bác sĩ từ từ giảm xuống.
“Tôi biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa.” Thật bất ngờ, lần này vị Thượng tướng lại chịu xuống nước trước.
Nói xong, Lục Diệu xoay người rời khỏi phòng khám, bên ngoài là Freya vừa mới vội vã chạy đến, trên người cô ấy vẫn mặc váy dạ hội, hẳn là vừa chạy đến từ một bữa tiệc nào đó.
Freya vừa đứng ngoài phòng khám, đã nghe rõ từng lời Lục Diệu nói với bác sĩ.
Hai người đứng trước cửa sổ sát đất, ánh nắng mặt trời rọi vào từ bên ngoài. Cách một lớp kính, là khu vườn nhân tạo của cơ quan, Tô Lị đang ngồi trên xe người cá ngắm nhìn những con cá koi béo tròn trong ao.
Những con cá koi này ăn đến mức tròn quay, giống như những quả bóng trôi nổi trên mặt nước sạch sẽ.
Nàng tiên cá nhỏ khẽ cúi người, đầu ngón tay chạm vào mặt nước, những con cá koi béo tròn liền bơi loạn xạ quanh ngón tay cô. Ánh nắng chiếu lên đuôi cá của cô, ánh sáng bảy sắc cầu vồng rực rỡ chói mắt. Người cá dường như đang mỉm cười, toàn thân tỏa ra khí chất ấm áp dịu dàng.
Bên cạnh nó là người nuôi dưỡng trước đây, Emily, đang lén lút nhét thứ gì đó từ trong túi áo cho nó.
Nàng tiên cá nhỏ cười càng rạng rỡ hơn.
“Diệu, tôi biết là anh không biết cách giao tiếp với người khác, cũng không tin tưởng con người, nhưng Lily nó không phải người, nó là người cá, đơn giản, thuần khiết và anh có thể thử tin tưởng nó.” Freya nói khẽ.
Cô ấy biết Lục Diệu kháng cự người cá này, đây cũng là do cô ấy nhất quyết muốn đưa Lily đến bên cạnh Lục Diệu.
Mặc dù đối với phần lớn mọi người, Lục Diệu không phải là một người tốt, chỉ là một quái vật sống sót từ chiến trường, nhưng Freya biết nỗi đau bên trong anh.
Chiến tranh thắng lợi, anh là vị tướng chiến thắng, nhưng cũng là con quái vật đã lạc mất linh hồn ở chiến trường.
Không, có lẽ linh hồn anh đã bị giữ lại trong phòng thí nghiệm lạnh lẹo trắng xóa ngày đó, ngay từ ngày được chọn tham gia kế hoạch “Yêu Nhật.”
“Lily, con sống có ổn không?” Trong khu vườn, Emily ngồi xổm bên cạnh Tô Lị, nhẹ nhàng hỏi.
Tô Lị vừa gặm socola, vừa ngẩng đầu nhìn trời.
Không ổn chút nào.
Socola tuy ngon, nhưng cô muốn ăn gì đó mặn, vì vị mặn ngọt mới tạo nên động cơ vĩnh cửu.
Cô muốn lén ăn bánh hamburger.
“Emily!” Có nhân viên gọi Emily.
Thời gian nghỉ ngơi của Emily kết thúc, cô ấy lưu luyến đứng dậy đi làm.
Bên cạnh không có ai, Tô Lị giữ tư thế buồn rầu của mình, lắc xe người cá đến dưới một cây cổ thụ trong vườn. Sau đó, từ trong túi móc ra hai chiếc đồng hồ mà cô đã trộm từ nhà Lục Diệu và ném vào hốc cây.
Khoản vốn khởi nghiệp đầu tiên.
Tô Lị đã ở cơ quan người cá hơn một năm, cô luôn đến khu vườn này để chơi và phát hiện một hốc cây không lớn không nhỏ, vì vị trí đặc biệt nên sẽ không bị nước mưa tràn vào, là một nơi cất giấu lý tưởng. Quan trọng nhất, đây là một cây cổ thụ ngàn năm, được dán nhãn quý hiếm cần bảo vệ, sẽ không bị tháo dỡ, quả thực là một két sắt tự nhiên.
“Đồng hồ không thể vứt vào trong này.” Một bàn tay đeo găng tay đen từ phía sau Tô Lị đột nhiên đưa ra, lấy lại chiếc đồng hồ mà cô khó khăn lắm mới lén lút mang ra và ném vào két sắt tự nhiên.
Tô Lị: “…” Tại sao anh đi bộ mà không có tiếng động! Anh là cá sao?
“Lily đã trộm đồng hồ của anh sao? Nghe nói người cá thích những thứ lấp lánh.” Freya lại ở đó.
Hai người này đi bộ sao đều không có tiếng động vậy!
Hôm nay Freya không mặc quân phục, mà mặc một chiếc váy dạ hội hở vai, trang điểm trên mặt khiến cô ấy trông tinh tế hơn ngày thường một chút.
Cô ấy cười tháo chiếc vòng cổ ngọc trai trắng đáng đeo trên cổ mình xuống và đeo cho Tô Lị, sau đó khen ngợi: “Bảo bối Lily của chúng ta đeo thật đẹp.”
Tô Lị: !!!
Đúng vậy, con chính là bảo bối thân yêu nhất của mẹ. Mẹ, mẹ thật sự cho con sao?
Cô cảm thấy làm người cá cũng khá tốt.
“Bữa tiệc của cô còn đi nữa không?” Lục Diệu cũng không ngăn cản Freya.
Chỉ khi ở trước mặt Freya, vị Thượng tướng này mới nói nhiều hơn một chút.
Freya lắc đầu, lộ ra vẻ mặt phiền não: “Là tiệc xem mắt mà phụ hoàng sắp xếp cho tôi, mấy người đàn ông đó thật sự quá xấu.”
Tô Lị cúi đầu.
Lẩm bẩm cái gì đó, mau trả trộm đồng hồ lại đây.
Lục Diệu cúi đầu, nhìn nàng tiên cá nhỏ lại giật lấy hai chiếc đồng hồ anh mới nhặt về, tiện thể tháo luôn cả chiếc anh đang đeo trên cổ tay xuống.
Lục Diệu: “…”
“Bảo bối Lilly thật thông minh.” Freya lập tức điên cuồng khen ngợi, rồi cảm thán: “Tôi cảm thấy tôi cũng nên nuôi một con thú cưng, tuy không cần đến người cá trị liệu, nhưng nuôi một con mèo con chó con thì vẫn được chứ? Thật sự rất chữa lành nha, chỉ cần nhìn thấy Lily là tôi đã thấy vui vẻ rồi.”
Có lẽ là cô ấy đang tiết ra oxytocin đấy.
Tô Lị thu ba chiếc đồng hồ vào túi.
Lục Diệu cười khẩy một tiếng: “Nếu cô ngại nhà cô quá sạch sẽ thì cô quả thực có thể xin một con về gây rối thêm.”
Freya: “…”
Tô Lị: “…”
“Xem ra trạng thái tinh thần của Lily vẫn ổn nhỉ.”
Freya chuyển chủ đề, nhìn Tô Lị đang đùa nghịch chiếc vòng cổ lấp lánh, tiếp tục nói chuyện với Tô Lị. Rõ ràng, cô ấy cảm thấy giao tiếp với sinh vật phi nhân loại thoải mái hơn nhiều so với con người:
“Chiếc vòng cổ này là ngọc trai trắng, rất hợp với mái tóc đen của Lily nhà chúng ta. Lần đầu gặp mặt tôi còn chưa tặng quà gặp mặt cho bảo bối Lily, chiếc vòng cổ ngọc trai này coi như là quà gặp mặt đi.”
Tô Lị biết nhìn hàng, chiếc vòng cổ ngọc trai này tuy không phải hàng cao cấp nhất, nhưng ít nhất cũng đáng giá mấy chục vạn tinh tệ! Nhìn những hạt lớn tròn trịa này đi, nhìn độ bóng loáng như bóng đèn này đi!
Lục Diệu đứng bên cạnh không nói gì, ánh mắt anh chậm rãi đặt lên người Tô Lị đang cố gắng ôm chặt chiếc vòng cổ ngọc trai, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Diệu đột nhiên rút khẩu súng của anh từ thắt lưng ra.
Tô Lị nhìn một cái, nhíu mày.
Freya căng thẳng: “Sao thế?”
“Không có gì.” Lục Diệu thong thả cất đi.
Người cá không có phản ứng quá khích với súng.
Vậy thì người cá này có lẽ không phải vì đến phòng tập bắn mà ủ rũ, nguyên nhân nó đột nhiên giả bệnh là gì?
Thật ra, phòng tập bắn hôm đó quả thực đã mang lại cho Tô Lị một chút chấn động nhỏ, nhưng cũng chưa đến mức sợ hãi đến héo hon.
Giả bệnh chỉ là muốn ra ngoài dạo chơi và nhân tiện giấu giếm kho báu nhỏ của mình.
Nhưng giờ đây, vị trí kho báu nhỏ của cô đã bị phát hiện, cô phải đổi sang một nơi khác thôi.
Trên đường trở về, Tô Lị suy nghĩ mình nên giấu chiếc vòng cổ mà Hoàng nữ tặng mình và ba chiếc đồng hồ trộm từ chỗ Lục Diệu ở đâu, thì người đàn ông đang xử lý tài liệu phía trước đột nhiên mở lời: “Cô muốn ra ngoài đi dạo sao?”
Tô Lị quay đầu lại, nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc.
Người đàn ông tiếp tục hỏi: “Cô nghe hiểu tôi nói chuyện sao?”
Không nghe hiểu.
Tô Lị quay đầu lại.
Người đàn ông chậm rãi gõ lên vô lăng, chú ý đến gương chiếu hậu bên trong xe.
Ánh mắt một người một cá hội tụ trong gương.
Tô Lị lần nữa nhanh chóng quay mặt đi, trong đầu nhớ lại lời miêu tả của Emily về người chủ mới của cô.
Ác ma tao nhã nhất trong quân đội, cũng là tay lão luyện trong việc tra hỏi tù nhân, thậm chí chỉ cần từ một ánh mắt, biểu cảm là có thể đoán được suy nghĩ của cô.
“Nghe Emily nói cô thích ăn đồ ngọt, nếu muốn thì gật đầu.”
Anh lại lấy cái này ra để khảo nghiệm cô!
Tô Lị ngoan cố… gật đầu.