Buổi tối hôm đó, phòng bệnh của Tịch Phi Phi rất náo nhiệt.
Hai người Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi thay nhau thẩm vấn Tịch Bạch. Tịch Bạch ngồi trên sô pha, một lời cũng chưa nói.
“Xem ra những lí lẽ mẹ dạy mày từ nhỏ đều là dạy không?” Đào Gia Chi phẫn nộ nói: “Sao mày lại trở nên như thế này, thật làm mẹ thất vọng?”
Tịch Minh Chí nói: “Nếu mày đã từ chối truyền máu cho chị mày, mày không còn là con gái chúng tao nữa! Chúng tao cũng sẽ không nuôi dưỡng mày nữa!”
Tịch Bạch nghe vậy, sắc mặt cuối cùng cũng có chút thay đổi, cô đứng lên nói: “Vậy bây giờ tôi về nhà lập tức thu dọn đồ đạc, về sau tôi và các người… không có bất cứ quan hệ nào nữa.”
Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí thấy cô quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với bọn họ, lập tức đổi ý. Tịch Minh Chí bước lên một bước, kéo cổ tay Tịch Bạch lại: “Không cho đi!”
Tịch Bạch tức giận quay đầu, nhả từng chữ: "Các người lại muốn giam tôi lại sao?"
“Mày nói cái gì, chúng tao giam mày khi nào!”
Vào lúc mấy người đang tranh chấp trong phòng bệnh, Tịch lão phu nhân bỗng nhiên đi vào, kêu lên một tiếng: “Buông con bé ra!”
“Mẹ, sao ngài lại đến đây?” Tịch Minh Chí buông Tịch Bạch ra, có chút kinh ngạc nói: “Mẹ đến nhìn Phi Phi sao?”
Tịch Bạch chạy đến bên cạnh bà nội, trợ lý Tần lập tức bảo vệ cô ở phía sau.
“Một đêm không ngủ.” Tịch lão phu nhân nhìn về phía Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí: “Trông coi con trẻ một đêm, bây giờ còn có tinh lực làm ầm ĩ à?”
“Mẹ, đêm qua thiếu chút nữa Phi Phi đã…”
Cảm xúc của Đào Gia Chi cuối cùng không nén được nữa, che miệng bắt đầu khóc: “Thiếu chút nữa cháu nó đã không nhìn được mặt ngài, ngài mau đến nhìn con bé một chút đi.”
Tịch lão phu nhân quay đầu nhìn về phía Tịch Phi Phi, thương yêu hỏi: “Phi Phi, bây giờ cảm thấy như thế nào?”
Nước mắt của Tịch Phi Phi như đập chứa nước, nói đến là đến, khóc lóc kể lể: “Bà nội, hu hu hu, thiếu chút nữa con đã chết rồi.”
“Sợ hãi đúng không?”
“Vâng.”
“Nghe nói chính con tự lấy dao cắt cổ tay.” Ý cười thương yêu trên mặt bà nội biến mất, bà lạnh giọng chất vấn: “Đã sợ chết như vậy, còn dám coi rẻ mạng sống của mình?”
Đào Gia Chi sốt ruột bảo vệ con, vội vàng nói: “Đều do Tịch Bạch, nếu không phải nó ép bức, sao Phi Phi có thể nghĩ quẩn.”
Bà nội nhận lấy li nước trợ lý Tần đưa tới, nhấp một hớp trà, giật mình gật đầu: “Thì ra là Tịch Bạch đặt dao lên tay Phi Phi, ép bức nó tự cắt cổ tay khinh rẻ mạng sống của mình.”
Tịch Minh Chí do dự nói: “Cái đó… cũng không phải vậy, nhưng việc đó vẫn có liên quan với nó.”
Chỉ nghe tiếng “rầm” một cái, li nước bị bà nội nặng nề đập lên bàn đầu giường, ba người trong phòng sợ tới mức hơi run rẩy.
“Cuộc đời của tôi có hai loại người là nhìn không vừa mắt.”
Tịch lão phu nhân lạnh giọng nói: “Đầu tiên là kiểu người yếu đuối, bởi vì cái loại người này chưa bao giờ tự xem xét thói xấu của mình, mọi cái sai đều là người khác sai; thứ hai là kiểu người cậy vào cái yếu mà cưỡng ép, loại người này đặc biệt đáng ghét, cậy vào một khuyết điểm khác biệt mà bản thân đang có, liền muốn người ngoài đều phải nhường cho mình, nếu như không được thì liền ồn ào gây tiếng động lớn để cho tất cả mọi người biết cái sự oan ức của mình, cuối cùng có thể đổi lại cái gì? Chẳng qua chỉ được người bên ngoài khinh thường và lãnh đạm.”
Lão phu nhân nhìn hai vợ chồng một cái: “Anh chị dạy dỗ được một đứa con gái tốt, hai loại đều chiếm cả.”
Đào Gia Chi đứng ở sát tường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ, ngài quá thiên vị rồi.”
“Tôi thiên vị?” Tịch lão phu nhân tựa như nghe được một câu chuyện cười, lặp lại câu hỏi lần thứ hai: “Chị nói tôi thiên vị?”
“Không phải sao, đêm qua không biết Tịch Bạch trốn đến nơi nào, làm hại Phi Phi suýt chút nữa đã mất máu mà chết, bây giờ ngài không trừng phạt con nhóc xấu xa này, ngược lại lại nói Phi Phi không đúng… Không phải chính là thiên vị sao?”
Tịch Minh Chí liên tục kéo kéo tay của vợ, không để cho bà ta muốn nói gì cứ nói, lão phu nhân hiển nhiên đã giận dữ.
Tịch lão phu nhân gật gật đầu nói: “Được, được, coi như là tôi thiên vị. Từ nay về sau, Tịch Phi Phi sống hay chết, không còn liên quan tới Tịch Bạch nữa, tôi không cho phép Tịch Bạch truyền máu cho nó dù chỉ là một lần!”
“Mẹ! Vì sao chứ?” Đào Gia Chi khàn cả giọng nói: “Như vậy Phi Phi sẽ chết!”
“Hôm qua nó đã không chết, về sau cũng không nhất định sẽ chết.”
Tịch lão phu nhân nói: “Nghĩ cách mà tìm người hiến máu đi, xài bao nhiên tiền đều tính lên Tịch gia tôi, nhưng tôi không cho phép anh chị động lên cháu gái của tôi dù chỉ là một ngón tay!”
Lúc Tịch lão phu nhân phất tay áo rời đi, quay đầu nhìn Tịch Bạch một cái, ánh mắt có chút không đành lòng, lớn tiếng nói: “Tiểu Bạch à, lớn lên nhanh chút nhé, bà nội có uỷ thác trọng đại với con.”
Tịch Bạch hiểu rõ trọng lượng của mấy chữ này, hôm nay bà đã che chở cho cô như vậy, tất nhiên là đã không chỉ coi cô là cháu gái mà đối xử, cô cũng giống như chị họ Tịch Tĩnh, đã trở thành ứng cử viên cho chức người thừa kế trong lòng lão phu nhân.
Tịch Phi Phi kích động vuốt chăn, la to phát tiết cảm xúc, còn Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi lại đồng thời trầm mặc.
Bọn họ đột nhiên chậm rãi nhận ra, hiện tại Tịch Bạch đã không chỉ là con gái của bọn họ, bọn họ không được động vào một đầu ngón tay của cô.
Không khí trong phòng bệnh, chỉ một thoáng đã trở nên có chút kì dị.
Tịch Minh Chí cầm đầu mở miệng, lạnh giọng trách cứ Tịch Phi Phi: “Từ nay về sau, không cho con cãi lộn với em gái con nữa.”
Tịch Phi Phi không thể tin được nhìn ba: “Ba! Sao ba lại…”
Tịch Minh Chí đè nén giọng, mặt không thay đổi nói: “Gia hoà… vạn sự hưng*, chúng ta là người một nhà, ắt phải đoàn kết.”
*Gia hoà vạn sự hưng: được hiểu là gia đình có hòa thuận thì mọi hành động, việc làm, sự việc diễn ra sẽ đều thuận buồm xuôi gió và tất nhiên kết quả thu được tất yếu sẽ là sự thịnh vượng.
Đúng vậy, trong nhà họ Tịch, bất cứ việc gì cũng phải nhường chỗ cho lợi ích của gia tộc, tuy rằng Tịch Minh Chí không làm ăn tốt cho lắm, nhưng ông ta cũng nhìn ra, Tịch Bạch nhà bọn họ, trong tương lai chỉ sợ…
Tiền đồ vô lượng. (tương lai sáng lạn)
Tịch Bạch ra mặt, nhà bọn họ cũng phất lên theo.
Tịch Phi Phi nghe hiểu ý của ba mình, đột nhiên không thể tin được mà nở nụ cười.
Cái gì mà chiều chuộng, cái gì mà thiên vị… Đặt vào lợi ích trước mặt, hoá ra không là cái gì cả!
“Gia đình hoà thuận thật tốt, vạn sự hưng thật tốt…” Tịch Phi Phi cười lên như người điên: “Tôi hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu rồi! Ha ha ha ha!”
Tịch Minh Chí lạnh giọng nói: “Dưỡng thương của con cho tốt, nhà chúng ta ầm ĩ bị chê cười nhiều rồi, sau này…”
Ông nhìn về phía Đào Gia Chi, lớn tiếng nói: “Sau này, bồi dưỡng Tiểu Bạch cho tốt đi.”
Đào Gia Chi nhìn Tịch Phi Phi, tuy rằng không đành lòng, nhưng bà ta không thể phủ nhận, quyết định của chồng là chính xác.
“Con về nhà.” Tịch Bạch mệt mỏi nói: “Còn có bài tập chưa làm xong.”
Tịch Minh chí nói: "Ba gọi điện thoại gọi tài xế chở con về."
"Không cần, con muốn tự về."
“Vậy cũng được, ba bảo dì Chu làm cơm chiều thật ngon, con đi về ăn, ăn xong học tập cho tốt, không cần suy nghĩ nhiều, sau này ba mẹ sẽ toàn lực ủng hộ con.”
Tịch Bạch bước nhanh hơn đi ra ngoài phòng, cô thật sự không thể ở bên trong lâu hơn một giây nào nữa, cô sắp nôn ra rồi.
Con người thối nát, nhất định là đã thối nát từ bên trong. Giống như cái xác không hồn, cái mùi kinh tởm kia, là bốc ra từ bên trong.
Tuy rằng ghê tởm, nhưng Tịch Bạch vẫn muốn bịt mũi, tiếp tục đi.
Sau này cô ở trong Tịch gia, sẽ tốt hơn rất nhiều, ít nhất Tịch Phi Phi đã không còn tạo nên bất cứ uy hiếp gì cho cô.
Chỉ là… một khi đã đi lên con đường này, muốn quay đầu sẽ rất khó khăn, đây là con đường một đi không trở về, minh thương ám tiễn, khó lòng đề phòng.
Kiếp trước, chị họ Tịch Tĩnh trở thành người thừa kế của tập đoàn nhà họ Tịch, có thể nói là một đường lên cao toàn là máu.
Lúc ấy Tịch Bạch vẫn chưa đặt chú ý quá nhiều lên chiến trận trong nhà, bởi vì chính cô đã khó giữ mình. Chỉ mơ hồ nghe nói, đám anh chị em trong nhà, có người hút ma tuý, bị đưa vào trại giáo dưỡng. Có người đi xa không ngày trở về, còn có người bị tai nạn xe cộ mất một chân… Nói tóm lại, không một người có kết cục tốt.
Việc này, hoặc ít hoặc nhiều, cũng có liên quan với người thừa kế.
Tập đoàn Tịch thị dưới tay có rất nhiều của cải, không hề khoa trương khi nói, nó nắm giữ toàn bộ mạch kinh tế của thành phố Giang.
Mà tất cả mọi người đều biết người thừa kế của tập đoàn Tịch thị, chỉ có một.
Quyền lực và tài phú vô biên này rất hấp dẫn, đủ để làm con người điên cuồng.
Sắc trời dần tối, Tịch Bạch không có đích đến cứ đi trên đường ướt sũng.
Thành phố Giang độ vào xuân có mưa đêm, lất phất nhiều như lông ngỗng, thành thị giống như được phủ lên một lớp sương mù.
Điện thoại “đinh đinh” một tiếng, là tin nhắn wechat Tạ Tuỳ gửi đến—
“Tôi đã mua bò bít tết hoa tuyết rồi, cậu muốn ăn sốt cà chua hay là sốt tương tiêu?”
Tịch Bạch nhẹ nhàng cong môi, gọi điện thoại cho Tạ Tuỳ, bên kia truyền đến tiếng thịt chiên lép bép.
“Đang bận.” Thiếu niên đeo tạp dề, đang ở trong nhà bếp làm bò bít tết.
“Tạ Tuỳ, tối nay tôi sẽ không tới.”
Cậu dừng một chút: “À.”
“Tạ Tuỳ, sắp nghỉ hè rồi, học kì cuối của cấp 3 đến rồi.”
Tạ tuỳ tiếp tục dùng cái muôi đảo bò bít tế, giọng điệu hơi bất mãn: “Biết rồi, sẽ cố gắng hết sức, cúp đã, phải cho tương tiêu vào bò bít tết.”
Tịch Bạch dựa dưới cột đèn đường, nhìn bản thân nhợt nhạt trong vũng nước, nó phản lại bảng hiệu neon trên đường phố.
Cô tinh tế gọi tên của cậu: “Tạ Tuỳ…”
“Sao thế?”
“Không có gì.”
Trong điện thoại, có vẻ thiếu niên đang mở loa ngoài, cô nghe được tiếng bò bít tết lách tách.
Trong phút chốc, không khí trầm lại, cậu lại nhặt điện thoại lên lần nữa, dịu dàng nói: “Nhớ tôi thì tới đây đi, bò bít tết thơm lắm.”
Tịch Bạch cũng rất muốn đến, nhưng cô biết, không thể.
Chuyện bốc đồng như đêm hôm qua, chỉ được phép làm một lần, không bao giờ được làm nữa, hiện tại cô cần phải thận trọng từng bước, bởi vì chỉ là một nước đi nhầm, có lẽ chính là thua toàn bộ.
“Tạ Tuỳ, sau này có thể tôi sẽ không thường xuyên đến nhà cậu được.”
“… À.”
“Nhưng mà cậu nhớ mấy chai rượu đừng ném lung tung, nhà vệ sinh phải thường xuyên quét dọn, đệm trải giường cũng phải thay thường xuyên.”
“Cũng không tới, cậu còn quản nhiều như vậy.” Cậu xoa xoa mũi, trong lòng chát chát, nói: “Cậu còn nói giường của tôi ngủ rất ngon…”
Cậu thất vọng như vậy, làm lòng Tịch Bạch cũng có mùi vị rất khó chịu.
“Cậu làm như vậy, rất giống như muốn chia tay.”
Cô hỏi: “Kì lạ chúng ta còn từng yêu đương sao?”
“Nè!”
Tịch Bạch biết, cậu đang cư xử hơi lạ.
“Sớm biết cậu là người như vậy, tối qua ông đây liền làm cậu.”
"..."
Cô là người thế nào cơ!
“Cậu ầm ĩ cái gì, hơi lạ đấy.”
“Tôi cmn làm sao biết được.”
Tạ Tuỳ nhìn hai phần bò bít tết nóng hôi hổi trên bàn, cậu còn cố ý mua nước trái cây và sữa.
Chỉ là có chút cô đơn.
“Cúp đây.”
"Tạ Tùy, cậu đừng cúp."
Chàng trai này tuy rằng tính tình không tốt, nhưng rất nghe lời cô, cô bảo không cúp, cậu liền không cúp điện thoại.
"Bạch tiểu thư, tôi ăn bò bít tết."
"Cái gì mà Bạch tiểu thư."
"Bạch tiểu thư chính là Bạch tiểu thư, tiểu thư Bạch Nhãn Lang*."
*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ kẻ ăn cháo đá bát, vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván.
“…” Cô thật sự muốn đánh cậu, người đàn ông này, là loại cho một màu là có thể mở cả phường nhuộm*.
*Giống với câu được nước lấn tới, được voi vòi hai Bà Trưng.
“Bạch tiểu thư, còn gì để nói không?”
“Có.”
"Vậy tôi đây chăm chú lắng nghe."
"Tạ Tùy, cậu đi ra ban công đi."
Tạ Tuỳ kéo dài bước chân lười nhác, đi tới ban công, từ xa đã trông thấy ngã tư đường đối diện, cô gái nhỏ đang mặc áo khoác rộng rãi của cậu, đứng dưới ánh đèn neon, tay trái cầm điện thoại, xa xa nhìn cậu.
Nhìn thấy cô, con thú hoang cô độc ở yên trong đáy lòng cậu, trong khoảnh khắc lại biến mất không thấy, tâm trạng của Tạ Tuỳ được khôi phục, khoé miệng cũng không kìm lòng được mà nhếch lên—
“Bạch tiểu thư là lạc đường sao? Sao lại lạc đến cửa nhà tôi rồi?”
“Chỉ là đi ngang qua thôi, tôi thật sự muốn về nhà.”
Tịch Bạch giấu tay trong túi, xoay người tiếp tục thong thả bước về phía trước.
"Tiểu Bạch."
"Sao đây?"
"Có phải cậu là. . ."
"Có phải cái gì?"
Tạ Tùy nở nụ cười: "Được rồi, mau cút đi, đừng quấy rầy ông đây ăn cơm."
Tịch Bạch dùng sức cúp máy, trốn vào sau một gốc cây đa, bực mình mắng Tạ Tùy con quỷ chết đói. . .
Ghét muốn chết.
Cô cố ý đi đường vòng đến dưới nhà của cậu, cũng chỉ là muốn nhìn cậu một chút thôi, ăn cơm có quan trọng như vậy sao.
Gần như vào phút sau, cô vụng trộm quay đầu, nhìn khu dân cư Lâu Dương đối diện.
Cậu chàng kia quả nhiên đã không còn thấy bóng dáng.
Tịch Bạch hít thật sâu một hơi, trong không khí xen lần mùi cỏ xanh và bùn đất nhàn nhạt, vào lúc cô sắp cất bước rời đi, một giọng nói trầm ở bên cạnh vang lên—
“Nhớ tôi thì cứ việc nói thẳng, mau tới đây để tôi ôm một cái nào.”