Tịch Bạch làm bài tập xong, Tạ Tuỳ vẫn chưa về, cô không yên tâm lắm, gửi tin nhắn cho Tạ Tuỳ: “Cái đó, cậu sẽ mua sao?”
Tạ Tuỳ trả về mấy dấu chấm lửng.
Có ý gì đây.
Tịch Bạch gửi nhãn hiệu mình thường dùng của mình cho cậu, nói với cậu nếu không thể mua, thì hỏi nhân viên cửa hàng đi.
Tạ Tuỳ trả lại vài chữ: “Tôi không bị thiểu năng trí tuệ.”
Ai mà sẽ không mua băng vệ sinh cho bạn gái!
Tịch Bạch nhún nhún vai, buông điện thoại xuống, tiếp tục đọc sách. Không bao lâu sau, điện thoại từ bố Tịch Minh Chí lại reo lên. Tịch Bạch cau mày, nhưng vẫn nhận điện thoại.
"Tịch Bạch! Mày còn biết nghe điện thoại à?"
Nghe được giọng nói của Tịch Minh Chí, Tịch Bạch có cảm giác ông ta sắp nổi điên rồi: “Bây giờ mày tới bệnh viện ngay! Lập tức tới! Chị gái mày xảy ra điều gì không hay, mày cứ chờ đi! Ngày mai tao sẽ đánh chết mày!”
Đào Gia Chi vội vàng chộp lấy điện thoại: “Tịch Bạch, con tự nghĩ cho rõ ràng đi, nếu chị gái con xảy ra chuyện, con chính là hung thủ giết người thấy chết không cứu!”
Vốn tâm trạng Tịch Bạch khôi phục tốt trở lại, nhưng trong khoảng khác này lại khó chịu vô cùng: “Con là hung thủ giết người? Tịch Phi Phi tự mình cắt cổ tay, tính thế nào cũng không tính được đến trên đầu con.”
“Sao lại không trách mày, mày trốn đi không truyền máu cho con bé, nếu con bé chết, chính là bị mày giết chết.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì cơ. Tịch Phi Phi tự không muốn sống, chẳng lẽ sau này mỗi ngày chị ta tự sát một lần, mỗi ngày con đều phải truyền máu cho chị ta sao?”
“Cứu chị gái mày, là trách nhiệm của mày cũng là nghĩa vụ của mày!” Giọng nói mất lí trí của Tịch Minh Chí truyền đến từ xa: “Tối hôm nay mày mà không đến bệnh viện, chị gái xảy ra chuyện gì, chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
Tiếng nói của Tịch Bạch dần dần lạnh xuống: “Ba, con sẽ không đến bệnh viện, ba giành thời gian buộc tội con, chẳng bằng nghĩ cách tìm xem trong kho máu có nhóm máu nào thích hợp với Tịch Phi Phi hay không.”
Cô nói xong, nặng nề nhấn nút tắt máy, dùng hết sức ném điện thoại ra. Trong kì sinh lí vốn cảm xúc rất mẫn cảm, bị cha mẹ ép buộc buộc tội như vậy, cô khó chịu đến tột cùng.
Kiếp trước, Tịch Bạch chính là nằm trong sự áp chế đe doạ như vậy của cha mẹ. Đoạn thời gian kinh khủng nhất đó, cô bị nhốt trong một bệnh viện tư nhân bất lương, tựa như làm một cái máy tạo máu vô hồn, mỗi ngày máu tươi đều bị rút ra, cô cũng càng ngày càng gầy yếu, mắc phải chứng thiếu máu.
Nợ máu trả bằng máu. . .
Mỗi một ngày, miệng Tịch Bạch đều thì thào mấy chữ này.
Nợ máu, nhất định phải trả bằng máu.
Cho nên Tịch Bạch tái sinh .
...
Hơn mười phút sau, Tạ Tùy dùng chìa khóa mở ra phòng. Trong phòng tối như mực, lặng yên không một tiếng động. Cậu nhíu mày, dùng tay ấn nút trên tường, mở đèn.
"Tiểu Bạch?"
Phòng trống rỗng, không thấy bóng dáng của cô gái nhỏ đâu.
Cô đi rồi sao?
Cái túi to trong tay Tạ Tuỳ nặng nề rơi xuống, cậu suy sụp ngồi trên ghế sô pha, xoa xoa trán, Cậu chưa từng có cảm giác cô độc như vậy, cậu thật sự rất muốn cô ở lại, cho dù chỉ là một đêm, cũng muốn giữ cô lại bên cạnh.
Đúng lúc này, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, Tạ Tuỳ nghiêng người đứng dậy, đi tới nhà vệ sinh, “Tiểu Bạch!”
Cửa toilet đóng, giữ lại một khe hở, Tạ Tùy không lập tức đi vào, cậu đứng bên cửa gõ cửa: "Cậu có ở bên trong không?"
Tịch Bạch cũng không trả lời cậu.
"Tôi vào nhé?"
Tạ Tùy thật sự không yên lòng, đẩy cửa toilet ra. Cô gái nhỏ quay lưng lại với cậu đứng tắm dưới vòi sen, nước lạnh xối lên cơ thể cô, còn cô lại vô thức, như là đang ngây ra.
"Cậu điên rồi sao?"
Cô không điên, Tạ Tùy lại muốn điên lên, cậu bất chấp mà đi vào, đóng vòi hoa sen đang phun như mưa lại, sau đó vòng một tay ôm lấy cô. Cô gái nhỏ giống như một con búp bê vải rách nát, mềm mại đổ vào trong lòng cậu, tuỳ ý để thiếu niên ôm lấy cơ thể mình. Nhiệt độ đầu xuân cũng không tính là cao, hơn nữa tối nay có mưa, cho dù mặc một cái áo lông cũng cảm thấy lạnh.
Cảm nhận được sự nóng bỏng của cậu, lúc này Tịch Bạch lúc này đang ngơ ngẩn mới chậm rãi khôi phục tinh thần, theo bản năng dán lên, ôm lấy nguồn hơi ấm của cô. Cơ thể cô đã lạnh như băng, miệng run run lẩm bẩm cái gì mà nợ máu trả bằng máu. Tạ Tuỳ không có thời gian nghe cô lẩm bẩm cái gì, cậu kéo khăn tắm bọc lấy cô, lau cơ thể đang lạnh run của cô.
Cậu phẫn nộ nói: "Trong kì sinh lý còn dám xài nước lạnh, sau này cậu không muốn có cục cưng nữa hay sao?"
Tịch Bạch bỗng nhiên khóc nức nở, cô liều chết lắc đầu, dùng giọng khàn khàn khóc nói: "Tạ Tùy, cậu đừng hung dữ với tôi… Tôi chỉ là muốn tắm rửa, nhưng rất lâu vẫn không có nước ấm."
Cô vừa khóc, Tạ Tùy lập tức mềm nhũn ra, dùng bàn tay không ngừng lau nước mắt cho cô.
"Tôi không hung dữ với cậu." Cậu kéo khăn tắm xuống, bất đắc dĩ nói: "Dùng nước nóng là phải mở van máy nước ấm trước, cậu phải chờ tôi về chứ."
Cô gái nhỏ nghe lời gật gật đầu
"Quần áo ướt sũng không thể mặc nữa, cậu có mang quần áo để thay không?"
Tịch Bạch ôm hông của cậu thật chặt, nhắm mắt lại không có nói gì.
Xem ra là không mang .
Tạ Tùy xách bộ quần áo ướt sũng của cô: "Tự mình cởi, hay tôi giúp cậu cởi?"
Tịch Bạch lúc này mới thoáng phản ứng một chút, thấp giọng nói: "Tôi tự làm, cậu ra ngoài đi."
Cậu điều chỉnh vòi sen chảy nước ấm, quay đầu nói: “Bây giờ tôi ra ngoài canh chừng, cần gì thì gọi tôi.”
“Ừ.”
Cậu đóng cửa toilet lại, không yên tâm dặn dò: "Cậu đừng nổi điên, không thì ông đây thật sự sẽ cáu lên."
"Ừ."
Tạ Tuỳ tìm đồ của mình cho Tịch Bạch thay, may là cậu đã sớm dự đoán trước, mua cho cô hai cái quần lót hoạt hình màu hồng nhạt, lúc này kẹp cả băng vệ sinh vào trong quần áo, tiến dần đến phòng vệ sinh.
Cô gái nhỏ vươn một cánh tay trắng nõn ướt sũng ra, cầm quần áo mang vào, “Cảm ơn nhé.”
Cậu thiếu niên rên nhẹ một tiếng. Tịch Bạch nhìn thấy đồ vật bên trong quần áo, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
“Nước ấm có thoải mái không?” Cạnh cửa truyền đến tiếng nói thân thiết của cậu: “Cậu điều chỉnh nước nóng thêm một chút, đừng để lạnh.”
"Biết rồi, không lạnh." Giọng nói củaTịch Bạch vào tai nghe ồm ồm.
Cô tắm rửa trong phòng tắm của cậu, thực ra đối với Tạ Tuỳ mà nói, rất kích thích. Nhưng giờ phút này một chút suy nghĩ háo sắc cũng không có, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại sự tuyệt vọng và lúng túng của cô khi xối nước lạnh, cậu cực kì đau lòng. Tạ Tuỳ đã sớm nhận ra, trong lòng Tịch Bạch chứa tâm sự, thường ngày nhìn thì không có việc gì như người khác, chỉ cần đừng chạm vào sợi dây mẫn cảm nhất trong lòng cô.
Tạ Tuỳ nhìn thấy di động bị cô ném vào góc tường, cậu nhặt nó lên, phủi hết đất cát, sau đó bỏ vào trong cặp sách của cô.
Nửa giờ sau, cửa phòng tắm mở ra, cô gái nhỏ đi ra ngoài, mang theo sương mù nóng mơ hồ. Mái tóc đen nhánh ướt sũng của cô rũ xuống đầu vai, da thịt trắng nõn tựa tuyết đầu mùa, môi đỏ tươi như anh đào, lông mi cong cong cũng có hơi chút ướt át. Cô mặc áo ngoài rộng rãi của Tạ Tuỳ, vạt áo ngang với đầu gối của cô, lộ ra cặp chân nhỏ gầy xinh đẹp.
Tạ Tuỳ đứng bên cạnh tủ, cắm máy sấy tóc vào ổ điện, lớn tiếng nói: “Lại đây.”
Tịch Bạch ngoãn ngoãn đến đó ngồi, Tạ Tuỳ giống như ôm búp bê, trực tiếp ôm cô ngồi trên ngăn tủ, mở máy sấy, sấy tóc cho cô.
Máy sấy phát ra âm thanh rầm rầm, cơn gió ấm áp thổi qua mái tóc ướt át của Tịch Bạch. Cô có thể cảm nhận được bàn tay to thô lỗ của thiếu niên lướt qua lướt lại trên trán cô, dắt một lọn tóc khô bớt lại nắm một lọn tóc khác lên, tỉ mỉ giúp cô sấy tóc.
Tịch Bạch ngoan ngoãn ngồi trên ngăn tủ, tay nắm chặt góc áo, che đậy phần đùi trắng nõn của mình, ngoan ngoãn như một chú mèo, lâu lâu sẽ dùng mặt cọ cọ cổ tay của cậu.
“Tạ Tuỳ, cậu đối xử với tôi thật tốt.”
Tạ Tùy tức giận hừ nhẹ: "Hiện tại biết ông đây tốt rồi hả?"
"Không phải, trước kia đã biết." Tịch Bạch nhàn nhạt nói: "Nhưng trước kia tôi không dám tới gần cậu quá..."
"Sợ tôi?"
Tịch Bạch cúi đầu cười lên ha ha, lộ ra hàm răng trắng nõn: "Tôi rất sợ cậu đó."
Cô rất sợ sẽ liên luỵ đến Tạ Tuỳ, rất sợ cậu gặp chuyện không may, cam chịu giống như kiếp trước, cũng rất sợ… bộ dạng nổi điên vì cô của cậu.
Tạ Tuỳ đương nhiên sẽ không biết suy nghĩ trong lòng Tịch Bạch, tay cậu dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, “Không phải sợ tôi, tôi không nỡ bắt nạt cậu.”
Tịch Bạch nâng đôi mắt xinh đẹp như nai, nhìn về phía cậu. Dưới ánh đèn dìu dịu, ngũ quan sắc bén của cậu cũng có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều, xương lông mày nhô ra, giấu đi đôi con ngươi đen nhánh dưới bóng tối, vừa nguy hiểm lại vừa nặng tình. Tịch Bạch biết, nếu cô chọn Tạ Tuỳ, con đường tương lai có khả năng sẽ gập ghềnh gian nguy hơn rất nhiều, Tạ Tuỳ sẽ trở thành ràng buộc duy nhất trên con đường đời của cô.
Một khi con người có ràng buộc, sẽ tồn tại vô số sơ hở.
Nhưng thiếu niên cô đơn ấy cũng sẽ trở thành niềm an ủi và nơi dừng chân duy nhất của cô trong thế giới nóng lạnh vô thường này.
Tịch Bạch nhìn sợi dây đỏ vắt ngang gáy Tạ Tuỳ, cô lần theo sợi dây, lấy viên ngọc trắng Quan Âm rơi lệ ra.
Viên ngọc sáng mịn mang theo độ ấm của cơ thể cậu, Tịch Bạch nhẹ nhàng vuốt ve Quan Âm, dịu dàng nói: “Tạ Tuỳ, cậu nhất định phải bình bình an an.”
“Vì sao cậu luôn nói với tôi bốn chữ này.” Tạ Tuỳ cau mày lại: “Làm như ông đây sẽ thật sự xảy ra chuyện ấy.”
Tịch Bạch “phi phi phi” dùng sức đập vai cậu một cái: “Không cho nói bậy, tôi chỉ muốn cậu mọi chuyện phải cẩn thận.”
Tạ Tuỳ thả Quan Âm lại vào trong cổ áo của mình, không kiên nẫn nói: “Cũng không phải bị ngu, ai nhìn thấy nguy hiểm mà còn đụng đầu vào.”
"Có vài người chính là bị ngốc nha."
"Nói người nào?"
"Nói ai đâu!"
Tạ Tuỳ vò rối mái tóc dài của Tịch Bạch, Tịch Bạch đùa giỡn cười với cậu, nhưng cô sao có thể là đối thủ của Tạ Tuỳ, ba hai chiêu đã bị Tạ Tuỳ khống chế, cô bị ôm lên giường đơn mềm mại, nhưng trọng tâm của cậu cũng không vững lắm, cùng cô rớt vào trong ổ chăn.
Hai người hai mặt nhìn nhau, hơi thở cũng có chút dồn dập. Trong không gian yên tĩnh, không khí mập mờ từ từ được lên men.
Tịch Bạch đẩy cậu một cái, nhưng không đẩy ra được, vì thế thản nhiên lăn sang góc bên cạnh, dùng chăn che đậy toàn bộ cơ thể mình, tự bọc thành một ổ chăn, lẩm bẩm nói: “Tạ Tuỳ, lên sô pha đi.”
“Sợ cái gì?” Thiếu niên nằm thẳng bên cạnh cô, gối đầu lên khuỷu tay, nhìn trần nhà, lẩm bẩm nói: “Cậu bị như vậy, tôi có thể làm cái gì với cậu?”
Kì sinh lí, dù cậu muốn… cũng không dám.
Cậu đi tắt đèn, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Tịch Bạch rúc cái đầu nhỏ ra khỏi ổ chăn, vụng trộm nhìn về phía chàng trai bên cạnh, ngoài cửa sổ một tia sáng từ đèn đường xuyên vào, đúng lúc chiếu lên lông mi thon dài của cậu, cậu nhắm mắt lại, như đang ngủ bình thường.
“Tiểu Bạch, sau này cậu gả cho tôi đi.” Cậu không đầu không cuối nói một câu.
Hai má Tịch hơi nóng lên, dùng chăn che mặt, nói: “Sao lại đột nhiên nói như vậy?”
“Gả cho tôi, để mỗi ngày tôi có thể ôm cậu ngủ, được không?” Cậu nói xong câu này liền sáp lại gần, ôm cả chăn và cô gái nhỏ đang bọc thành cái kén vào lòng.
“Ầy… Cậu… đừng được một tấc lại muốn đi thêm một thước!”
Ngủ sô pha có phải tốt không!
Tạ Tuỳ nhẹ nhàng bật cười, dùng mũi cứng dụi dụi vào cổ cô, sau đó buông cô ra, một mình ngủ bên mép giường: “An tâm ngủ đi, ông đây sẽ không đụng vào cậu.”
Tịch Bạch dịch vào bên trong giường, bên giường đó tựa vào tường, ngập tràn cảm giác an toàn.
Tay cô để trước ngực, đệm chăn mềm mại, trong chăn có mùi nhung, cũng mang theo chút hơi thở của con trai.
Cô thanh thản ổn định nhắm nghiền hai mắt.
Bên tai, hô hấp của cậu dần đều đều.
Có lẽ là có chút lạ giường, Tịch Bạch còn chưa ngủ được, cô nhẹ nhàng gọi tên Tạ Tuỳ, cậu cũng không đáp lại.
Xác nhận đã ngủ say .
Tịch Bạch chậm rãi di chuyển đến phía sau lưng cậu, đắp chăn lên người cậu, sau đó cuộn mình lại giống như một chú mèo phía sau lưng cậu.
Tựa vào chàng trai này, cho dù ngày mai là tận thế, Tịch Bạch cũng có thể thanh thản ngủ.
“Tôi sẽ gả cho cậu.” Cô dùng trán cọ lên tấm lưng cứng rắn của cậu, tiếng nói nho nhỏ như đang nói mê: “Tạ Tuỳ, tôi sẽ gả cho cậu.”
**
Một đêm đó, Tạ Tuỳ ngủ tương đối không ngon.
Cậu đã đến phòng quyền anh, thể lực tiêu hao rất nhiều, theo bản năng vừa tỉnh dậy là đã hừng đông. Nhưng cô gái nhỏ ở sau lưng cậu cọ tới cọ lui, làm cậu ngứa ngáy khó nhịn, lại vô tâm ngủ mất.
Cậu xoay người, ôm cô vào lòng, muốn dùng sức ôm thật chặt, nhưng lại lo sẽ làm cô tỉnh giấc…
Vẻ mặt cô gái nhỏ lúc ngủ rất yên tĩnh, mềm mại như một đoá hoa nhỏ xinh, trong hơi thở của cậu toàn là mùi hương ấm áp trên người cô.
Tạ Tuỳ nhìn cánh môi hồng mềm mại như anh đào, rất muốn hôn lại, muốn đến sắp chết…
Thiếu niên ở tuổi này sinh lực tràn đầy, Tạ Tuỳ lại càng nhiều, cơ thể cậu đã sớm không nhịn được, nhưng vẫn cứ là không được làm gì.
Đừng nói hôm nay đến ngày cô không khoẻ, mặc dù không phải đến tháng, Tạ Tuỳ cũng không dám dễ dàng làm cô bị thương.
Chỉ có thể tự mình chịu.
Cậu buông cô ra, còn đẩy cô ra xa một chút, quay lưng đi, nhắm mắt cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
Nhưng cô gái nhỏ này ngủ hình như cũng rất không yên ổn, theo bản năng cuộn mình đến chỗ ấm áp, không bao lâu lại rúc vào phía sau của Tạ Tuỳ, còn ôm lấy hông cậu từ phía sau, sờ sờ cơ bụng của cậu.
Trong bóng đêm, Tạ Tùy không thể không mở mắt.
Cậu cảm thấy, không có cách nào ngủ tiếp rồi.
...
Sáng sớm, Tịch Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên cạnh trống vắng, không thấy bóng dáng thiếu niên.
Tịch Bạch ngồi dậy, xỏ đôi dép xỏ ngón lớn của Tạ Tuỳ, lượn một vòng trong phòng, tìm thấy cậu trên ban công.
Cậu để lưng trần, quay lưng lại với cô đứng trên ban công.
Ban đêm và ban ngày được phân chia bởi một dải kim tuyến tươi sáng ở phía đông, nắng sớm ráng đỏ nhiễm nửa bầu trời.
Gò má sắc bén của cậu vừa đúng lúc hứng lấy ánh sáng mặt trời đang mọc, được mạ lên một lớp dìu dịu.
Nửa người trên của cậu cao ngất, đường cong cơ bắp gọn ghẽ, một tay chống trên lan can ban công, tay còn lại cầm điếu thuốc lá đã tàn một nửa, đôi đồng tử màu cà phê dưới ánh mặt trời có vẻ trong mà sáng.
Tịch Bạch nhìn thời gian, lúc này đã gần sáu giờ.
"Cậu thức dậy sớm thật."
Tạ Tùy nghe giọng nói của cô, vội vàng dập tắt nửa điếu thuốc lá trong tay, nói: "Không phải thức dậy sớm, căn bản là mẹ nó không…"
Căn bản là không ngủ.
Tạ Tuỳ chưa nói xong, cậu xoay người lại, mạnh bạo xách cô vào phòng: “Cậu ngủ tiếp một lát đi, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cậu.”
Tịch Bạch cảm thấy cơ thể hơi đau nhức, vì thế cô lại ngoan ngoãn bò lên chiếc giường mềm mại.
Hôm nay là thứ bảy, không cần thức dậy quá sớm, cơn buồn ngủ còn chưa biến mất, cô nằm vào trong chăn, lấy điện thoại di động ra.
Đêm qua Đào Gia Chi đã đăng một tấm hình trên vòng bạn bè, bà ta liên tục nói vài câu may mắn, có con gái đã bình an, cuối cùng là cảm ơn may mắn, kèm theo nội dung là—
“Ba đứa nhỏ suốt đêm nhờ vào quan hệ ở trong tỉnh mới có thể tìm được nhóm máu tương thích với Phi phi trong kho máu, đứa nhỏ đi qua lằn ranh sống chết một lần, hiện tại trạng thái tinh thần không tốt lắm, nhưng bác sĩ nói đã thoát khỏi nguy hiểm, cảm ơn bạn của Phi Phi đã quan tâm, cảm ơn!”
Nhìn thấy tin này, Tịch Bạch cũng không kinh ngạc.
Tuỳ rằng nhóm máu của Tịch Phi Phi thuộc loại máu gấu trúc, nhưng thành phố Giang to như vậy, nếu thật sự muốn tìm, nhất định sẽ tìm được người hiến máu tương ứng.
Kiếp trước sau khi Tịch Bạch trốn thoát khỏi bệnh viện, không phải Tịch Phi Phi cũng sống êm đẹp sao.
Ba mẹ chẳng qua là cảm thấy, có cái “kho máu” có sẵn là Tịch Bạch, tại sao còn cần phải phí công đi tìm nguồn máu khác.
Chỉ khi bọn họ ý thức được rằng, trong thời điểm nguy hiểm phát sinh, Tịch Bạch không phải cứ vô điều kiện đưa máu cho Tịch Phi Phi, khi đó, bọn họ mới nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề khác.
Tịch Bạch buông di động, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ lại đánh tới một lần nữa, cô an an ổn ổn thiếp đi, tạm thời ném tất cả sự phiền não ra sau đầu.
Giường của Tạ Tuỳ không lớn, được thay thêm một cái ga trải giường bằng nhung mới phơi, cậu còn cố ý tăng thêm mấy tầng nệm dày cho cô, nằm trên đó mềm mềm, thật sự rất dễ ngủ.
Trên chiếc giường nhỏ hẹp này, cũng làm cho Tịch Bạch tìm được vài phần cảm giác nơi trở về an nhiên. Ở trong nơi này, cô có thể dỡ tất cả đề phòng xuống, cũng có thể rời xa tất cả tranh chấp và phiền não.
Lúc Tạ Tuỳ mang bánh bao nóng hầm hập và sữa đậu nành bánh quẩy trở về, cô gái nhỏ đã ngủ say, cậu bỏ đồ ăn vào trong hộp giữ nhiệt, sau đó đi đến cửa sổ, ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn khuôn mặt dịu dàng ngủ yên của cô.
Cô ngủ rất say, thở ra đều đặn, trên khuôn mặt là sự ngây thơ không hề phòng bị.
Tạ Tuỳ kìm lòng không đậu nhếch cao khoé miệng, vươn đầu ngón tay to dài ra, rơi xuống mặt cô gái nhỏ, từng chút một phác thảo lại ngũ quan duyên dáng của cô.
"Tiểu Bạch." Cậu nhẹ giọng gọi cô.
Cô gái nhỏ mê mê tỉnh tỉnh đáp lời: “Ừ~”
Cậu kề sát tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Trên đời này, Tiểu Bạch thích ai nhất?”
“Không… nói cho cậu biết.” Cô gái nhỏ lật người, tiếp tục ngủ say.
“Vậy đổi vấn đề khác.” Tạ Tuỳ lại leo lên bên kia giường, vẫn nhỏ giọng như trước hỏi: “Vì sao Tiểu Bạch lại thích Tạ Tuỳ?”
"Vậy phải giữ bí mật nhé."
"Nhất định."
Vì thế cô dùng một giọng nói mê mềm nhẹ, dịu dàng nói: “Anh ấy rất tốt với tôi.”
Tạ Tuỳ cúi đầu cười cười, yêu chiều xoa xoa tóc của cô: “Bé ngốc, bởi vì cậu ta đối xử tốt với cậu, cậu liền thích cậu ta sao?”
“Khi đó, anh ấy lái taxi, để giành được một ngàn đồng, mua cho tôi một cái vòng thiên nga đen xinh đẹp, tôi rất thích…”
Khoé miệng Tạ Tuỳ co giật, tay đặt xuống bên cạnh mặt Tịch Bạch, muốn dựng cô dậy hỏi cho rõ ràng.
Cậu lúc nào thì lái taxi, còn mua một cái vòng một ngàn chứ?
Nhưng lại dừng một chút, để cô tiếp tục ngủ.
Con nhóc này hơn phân nửa là đang nằm mơ rồi.
...
Lúc Tịch Bạch thức dậy một lần nữa đã là chín giờ sáng, chân dài của Tạ Tuỳ bắt chéo trên bàn, lưng tựa vào ghế, chuyên tâm nhìn quyển vở số học, thường xuyên cầm máy tính bấm bấm.
Cô ôm chăn lăn hai vòng trên giường, lười biếng duỗi eo: “A~~ ngủ ngon quá! Giống như đang được nghỉ phép vậy.”
Tạ Tuỳ vừa làm bài tập, vừa thầm nghĩ: “Hoan nghênh cậu mỗi ngày đến nghỉ phép.”
“Tôi có thể ngủ trên giường cậu mỗi ngày không?”
“Đương nhiên.” Khoé miệng Tạ Tuỳ thản nhiên cong lên: “Nhưng mà tôi không đảm bảo, lần sau cậu còn có thể gặp may như vậy, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đến, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi. . ."
Tịch Bạch không nghe ra ý trong mặt chữ của cậu, đi dép lê, tò mò hỏi: “Vậy anh Tuỳ muốn gỡ cánh tay của tôi hay là gỡ cái chân của tôi đây?”
“Tôi gỡ tay chân cậu xuống làm cái gì?”
"Vậy cậu muốn cái gì?"
Tạ Tùy buông sách giáo khoa xuống, nhìn về phía Tịch Bạch, khóe mắt gợi lên độ cong khiêu khích: "Tôi muốn cậu."
Cái chữ “cậu” cuối cùng kia, cậu không nói ra tiếng, mà là làm một khẩu hình khiêu gợi.
"..."
Tốt, Tịch Bạch nghe hiểu.
Tịch Bạch ở trong nhà Tạ Tuỳ ngây ra đến buổi chiều mới rời đi, cô cũng không trở về nhà, mà là lập tức đến bệnh viện.
Cô biết chờ mình trong bệnh viện là thứ thuốc súng chiến trường gì, nhưng cô phải đi.
Tịch Phi Phi vẫn ở trong bệnh viện tư nhân cao cấp, loại bệnh viện này có điều kiện trang thiết bị tốt hơn nhiều so với bệnh viện công lập, nhưng đồng thời, bởi vì phí chữa bệnh đắt đỏ, ở trong bệnh viện tư nhân này chỉ có kẻ giàu thừa tiền, như vậy có nghĩa, bên trong này có rất nhiều chỗ màu xám không muốn người ta biết.
Kiếp trước Tịch Bạch bị nhốt trong bệnh viện tư nhân thế này, bác sĩ vì thù lao cao, vi phạm đạo đức nghề nghiệp, tổn hại đến tính mạng và sức khoẻ của cô, rút máu của cô không hề hạn chế.
Nếu như đổi lại là một bệnh viện công lập, căn bản là không thể phát sinh loại chuyện này.
Tịch Bạch nhìn ba mẹ đều rời khỏi phòng bệnh VIP của Tịch Phi Phi, lúc này cô mới đi vào.
Trong phòng sáng sủa, Tịch Phi Phi nằm trên giường bệnh, bên cạnh là các máy kiểm tra đo lường phức tạp, tay trái đang truyền nước, tay phải đã không còn chảy máu, được quấn băng vải màu trắng.
Trên mặt chị ta hoàn toàn không có tí huyết sắc nào, hết sức tái nhợt, trạng thái tinh thần cực kém.
Tịch Phi Phi nhìn thấy Tịch Bạch lặng yên không một tiếng động đi vào phòng bệnh, hoảng sợ: “Mày tới đây làm gì! Mày lại định làm gì với tao?”
Chị ta sợ Tịch Bạch.
Chỉ có người trong lòng chứa quỷ, mới có thể toát ra thần sắc sợ hãi như vậy.
Tịch Bạch đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống chị ta: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì chị.”
Cô không muốn ô uế bàn tay của mình.
Biểu cảm sợ hãi trên mặt Tịch Phi Phi chuyển hoá thành phẫn hận, thậm chí mặt sắp vặn vẹo: “Tao hận mày!”
Tịch Bạch mặt không chút thay đổi nói: "Tôi biết."
“Ngày hôm qua mày thiếu chút nữa… đã hại chết tao!”
Tịch Bạch đưa tay sờ băng vải thưa quấn trên cổ tay chị ta: “Tôi hại chị? Tịch Phi Phi, từ đầu tới cuối đều là tự chị hại chính bản thân chị, chị muốn dùng cách thức này để trả thù tôi, chị cho rằng chỉ cần mình cần, tôi sẽ vô điều kiện phục vụ cho chị sao?”
“Chẳng lẽ không phải là đương nhiên sao?” Tịch Phi Phi cắn môi, hung tợn trừng cô: “Đây là số mệnh của mày, mày vì tao mới sinh ra, mày cũng có thể vì tao mà chết!”
“Tôi đã chết vì chị một lần.” Tịch Bạch đè nén, lớn tiếng nói: “Nếu làm chết người mà không phải trả giá, sinh mệnh sẽ không còn giá trị gì, nợ máu phải trả bằng máu. Tịch Phi Phi, ngày lành của chị còn ở đằng sau kia kìa.”
Đồng tử của Tịch Phi Phi run rẩy rất lâu, nhìn Tịch Bạch đứng trước mặt mình, tựa như nhìn thấy ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Nó muốn lấy mạng chị ta sao?!
Đêm qua, vì Tịch Phi Phi bị mất máu quá nhiều mà vài lần rơi vào trạng thái choáng váng, luôn luôn có một giây trong đó, chị ta cảm thấy khoảng cách của cái chết lại gần như thế.
Lúc trước bởi vì cha mẹ cung cấp điều kiện trị bệnh cho chị ta quá tốt, chị ta vẫn chưa từng cảm thấy căn bệnh của mình đáng sợ thế nào, ngược lại, căn bệnh này còn mang đến vô số món lợi cho chị ta, mang đến danh tiếng, bổ sung vào làm chị ta trở thành một thiếu nữ quý giá có tâm hư vinh không đáy.
Còn ở đêm qua, khi vài lần chị ta gặp Tử thần thoáng qua, chị ta thật sự sợ hãi, sợ hãi.
Chị ta không muốn chết, chị ta thật sự không muốn chết đâu!
Nhưng “kho máu” của chị ta chợt biến mất không thấy, bất cứ ai cũng không liên lạc được, đêm đó, Tịch Phi Phi mới cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng chân chính.
Tịch Phi Phi đỏ mắt hỏi: “Tịch Bạch, vì sao mày… Vì sao mày lại biến thành như bây giờ?”
Không phải như vậy, em gái của chị ta, trước kia là đứa em gái bị mắng hay tính kế cái gì cũng chỉ sợ hãi không dám nói, là đứa em gái từ nhỏ đã bị dạy dỗ, phải nhường nhịn chị gái, phải nhớ đến tình chị em ruột thịt, sao nó lại biến thành như bây giờ?
Tịch Phi Phi thật sự suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được.
“Chị muốn biết sao?” Tịch Bạch buông cổ tay chị ta xuống, cúi người kề sát, dùng một giọng nói lạnh lẽo như cái chết nói: “Tôi đây sẽ nói cho chị cái bí mật này vậy, Tịch Bạch cô ấy đã chết một lần, hiện tại đã được sống lại.”
Đồng tử của Tịch Phi Phi bỗng nhiên co lại, sau đó cơ thể bắt đầu không khống chế được mà run lên: “Mày kể truyện ma à!”
“Truyện ma?” Tịch Bạch nở nụ cười, lạnh lùng thưởng thức biểu cảm vặn vẹo trên khuôn mặt chị ta: “Trong căn phòng nhỏ hẹp đó, tôi bị trói trên chiếc giường lạnh như băng, lúc ấy tôi có bao nhiêu sợ hãi tuyệt vọng. Tịch Phi Phi, chị nói đó là truyện ma, tôi nói cho chị biết, cái cảm giác đó, nó còn khủng bố hơn truyện ma cả vạn lần.”
Tịch Phi Phi vẫn bị vây hãm trong sự kinh hãi như trước, chậm chạp không thể hồi thần.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt trắng bệnh của Tịch Phi Phi: “Không hiểu cũng không sao, những gì tôi từng trải qua, chị gái nhất định sẽ lần lượt được thử một lần.”