"Cô gái người Trung Quốc xinh đẹp, đẹp quá."
"Cảm ơn."
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, đáng tiếc lại là hồ ly tinh đáng ghét người người muốn đuổi đánh, giống như ba cô nói, cô được định trước là làm một con ŧıểυ tam bỏ đi, chỉ xứng bán cho mấy kẻ có tiền dùng, đây là số mệnh ti tiện của cô.
Thi Mị ngồi ở phía sau, khóe môi tươi cười tạo thành đường cong càng lớn hơn, giễu cợt, châm chọc, thanh lịch tao nhã như vốn đã có sẵn vậy, nụ cười xinh đẹp khiến người ta si mê ngước nhìn.
Cũng không phải là không đúng nha, hiện tại cô đã làm hồ ly tinh rồi, quyến rũ vị hôn phu của em gái ông ta, dượng của cô.
Anh thật đúng là...
Mê người.
...
Sau khi Cố Cửu Âm tỉnh dậy, phát hiện Thi Mị không ở đây lập tức gọi điện qua.
"ŧıểυ Mị, sao cậu lại về thế, không phải cậu đã đồng ý ở lại với mình rồi sao?"
Thi Mị mới vừa tắm rửa xong, đang dùng khăn lông lau khô tóc, gọi điện thoại với Cố Cửu Âm.
"Không có việc gì, mình ở lại chỗ cậu sẽ không được tiện lắm, ngày mai mình lại qua tìm cậu nhé."
"Vậy được rồi, ngày mai mình bảo tài xế đón cậu sang đây, chúng ta cùng thuê xe máy đi hóng mát ở đảo Phuket, nhưng phải lén chú ba của mình đi, nếu không chú ấy sẽ lại dạy dỗ mình."
"Được."
Thi Mị mỉm cười, trong lòng tính toán, ngày mai có bao nhiêu cơ hội được gặp Cố Lệnh Thâm.
Sau khi cúp máy, Thi Mị mang điện thoại tới đầu giường tiếp tục sạc pin, lúc màn hình di động sáng lên, cô thấy Trịnh Thắng nhắn tin qua WeChat cho cô.
"ŧıểυ Mị, em đã ngủ chưa?"
Cô không để ý đến, trực tiếp nằm thẳng lên cái giường nhỏ kia.
“Ting” một tiếng, lại có người nhắn qua WeChat cho cô.
"Thi Mị, em đã thật sự nghĩ kĩ là muốn làm như vậy chưa? Cố Lệnh Thâm thật sự không phải là người em có thể trêu chọc, hơn nữa nghe nói anh ta rất yêu vị hôn thê của mình."
Thi Mị nhìn những lời này, thật lâu không lên tiếng.
Yêu sao?
Có đôi khi cô ngẫm lại, tình yêu đúng là việc hưởng thụ của kẻ có tiền, người nghèo đến ăn uống khám bệnh còn không bảo đảm được, làm gì còn có tâm tư nghĩ đến phong hoa tuyết nguyệt(*).
(*) Tình cảm nam nữ.
Đúng là Trịnh Thắng đang theo đuổi cô, ngoại trừ các ngày lễ, bình thường vẫn đưa một ít quà tặng đến lấy lòng cô, vẻ ngoài đẹp như muốn trêu chọc người ta, không thể nghi ngờ là người bạn trai tốt nhất được chọn.
Nhưng mà, anh ta không cho cô được thứ mà cô muốn.
Tình yêu của tuổi mười mấy chính là tìm vui trong đau khổ, dù là nghèo khổ, cũng sẽ ngọt ngào nhờ hương vị của tình yêu. Không giống với Thi Mị, cô lõi đời hơn mấy cô gái trẻ kia, khuôn mặt thanh thuần nhưng linh hồn lại tang thương.
Không có tiền chỉ có thể ngồi xe đạp, mông thật sự rất đau. Khi bị bệnh chỉ có thể yên lặng chịu đựng, chịu không nổi cũng chỉ có thể chờ chết.
Ai mà không muốn có cuộc sống phú quý, có thể không cần sống gian khổ, trải qua cuộc sống không buồn không lo.
Quan trọng nhất là, cô muốn người kia bị báo ứng.
Tay Thi Mị nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nào đó trên cơ thể, nơi có vết sẹo giống như từng giờ phút nhắc nhở cô, trong cơ thể mình thiếu một bộ phận.
Cuộc sống với cô mà nói, sớm đã là vực sâu vạn trượng.
Hướng Thiến.
Ả đàn bà cô đã hận nhiều năm kia, đã dạy cô một điều——
Con người mà, có đôi khi thật sự không cần phải vì cái gì gọi là khí phách mà đi giành giật chiến đấu rồi chịu khổ, sống sót thôi đã khó như vậy, tôn nghiêm thì có là gì.
Thật sự rất mỉa mai.
......
Sáng sớm ở đảo Phuket, Thi Mị đã trang điểm nhẹ trong phòng, Cố Cửu Âm nói hôm nay đi thuê xe máy, đoán chừng là muốn chơi đến đêm muộn.
"ŧıểυ Mị!"
Cố Cửu Âm đẩy một chiếc xe máy rất ngầu, tay trái ôm mũ bảo hiểm, tay phải không ngừng vẫy tay với cô, Thi Mị mỉm cười đáp lại.
"Đây là của cậu, thế nào, rất chất đúng không?"