"Vì sao lại không vào nghỉ ngơi?"
Anh nhặt di động của cô lên, giọng điệu giống như người lớn bình thường trong nhà, thu hút lại dễ nghe, mang theo sự mộc mạc cùng trưởng thành của đàn ông lứa tuổi này.
"Bên trong quá ngột ngạt nên cháu muốn ra ngoài hít thở không khí."
Ngón tay trắng nõn của Thi Mị vô thức cuộn tròn lên, trái tim đột nhiên đập rất nhanh, tuy rằng trong đầu đã chiếu vô số lần cảnh tượng lần đầu tiên tiếp xúc với anh, nhưng khi giờ khắc này thật sự tới, trong lòng Thi Mị vẫn khó tránh khỏi có chút lo lắng trong chốc lát.
Có điều nửa phút sau, cô đã khôi phục ung dung và bình tĩnh nên có. Phản ứng như vậy vốn không giống một cô bé mới 19 tuổi.
Anh là người không biết trò chuyện, nhưng trên người mang loại uy nghiêm vô cùng rõ ràng.
Đứng trước mặt người đàn ông có sự nghiệp thành công, cô chỉ là cô nhóc ngây ngô quá dễ dàng bị nhìn thấu, trên đời này, có lẽ cũng không có người dám giở thủ đoạn trước mặt Cố Lệnh Thâm đâu.
Cố Lệnh Thâm đứng lên, tùy ý gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, dùng ngón tay kẹp điếu thuốc đưa di động cho Thi Mị.
"Cảm ơn chú Cố."
Thi Mị nhận điện thoại, mím môi cười cười, nhưng vẫn giữ bộ dáng khuôn phép như cũ.
"Cố tiên sinh, chờ khi nào Âm Âm dậy phiền chú nói với cậu ấy một tiếng, cháu đi về trước."
Cố Lệnh Thâm không dấu vết thu tay về, có chút suy tư.
"Để tôi bảo tài xế đưa cháu về."
"Không cần, có người đến đây đón cháu rồi."
Thi Mị nói xong xoay người rời đi, lưng thanh lệ thẳng tắp, khung xương mảnh khảnh, cả người ngây ngô lại mang theo nét phong tình mê người.
"Tam thiếu."
Cố Lệnh Thâm bình tĩnh dời mắt, mắt dò hỏi nhìn về phía quản gia vừa mới xuống dưới : "Xảy ra chuyện gì?"
"Đại thiếu gia vừa mới gọi điện tới đây, nhưng ŧıểυ thư Cửu Âm ngủ rồi."
"Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh cả sau." Giọng nói anh điềm tĩnh nhưng rất êm tai.
Lúc Thi Mị đi đến đường cái, trong đầu vẫn đang hồi tưởng màn giao chiến vừa nãy với Cố Lệnh Thâm, người đàn ông trưởng thành có ngũ quan đẹp đẽ, đôi mắt thâm sâu.
Đây là lần đầu tiên Thi Mị nhìn thấy Cố Lệnh Thâm trong truyền thuyết, so với những tổng giám đốc béo ú có bụng bia tròn vo, người có diện mạo cùng năng lực giống như Cố Lệnh Thâm rất hiếm thấy, khó trách Hướng Thiến liều cả cái mạng cũng muốn gả cho anh.
Đáy mắt Thi Mị hiện ra tia giễu cợt, đồng thời không nhịn được mà cười khẽ, đáy lòng xuất hiện một luồng ác ý.
Hướng Thiến, ngủ cùng với người đàn ông của cô mùi vị hẳn là không tệ đấy chứ, bằng kinh nghiệm của bản thân trước kia mà nói, loại đàn ông dươиɠ ѵậŧ lớn lại có nhu cầu cao thế này, chất lượng cùng kĩ thuật giường chiếu nhất định sẽ không tồi, có thể dễ dàng làm phụ nữ cảm thấy sung sướиɠ.
Cô nói xem có đúng không? Cô út thân mến của tôi.
Nghĩ đến người phụ nữ ốm yếu kia, Hướng Thiến vĩnh viễn luôn mang bộ dạng vô tội nũng nịu nhát gan, giống như cả thế giới đều mắc nợ cô ta, trái tim Thi Mị tựa như bị móng vuốt mèo hoang cào vào, bén nhọn đến ác độc.
Hướng Thiến, cuối cùng tôi cũng trở về rồi.
Lần này, thứ tôi muốn chính là người đàn ông của cô.
Cô tính kế tôi, tôi sẽ khiến cho cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông cô yêu đến chết đi sống lại hãm sâu trong thân thể tôi, dù các người đã đính hôn, là vợ chồng thì sao? Cho dù anh ta yêu cô thì như thế nào, anh ta vẫn sẽ nɠɵạı tình, sẽ phản bội.
Cái người đàn ông nghiêm túc đến cay nghiệt kia, thời điểm ở trên giường làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ sẽ là cái dạng gì đây? Cô thật sự rất tò mò đấy, đối với cô mà nói, người đàn ông này tồn tại giống như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"ŧıểυ Mị."
Trịnh Thắng bảo taxi dừng lại, nhiệt tình vẫy vẫy tay với cô, "Mau tới đây, anh ở chỗ này."
"Anh Trịnh Thắng."
Trên mặt Thi Mị nở nụ cười điềm tĩnh, tài xế lái xe nhìn thấy cô gái phương Đông xinh đẹp như vậy, khó tránh khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, bắt chuyện mấy câu.