Thì ra những lời tình cảm đã nói khi hai người yêu nhau sâu đậm đều không thể giữ trọn vẹn được.
Rõ ràng là cậu đã nói tình yêu của cậu sẽ không bao giờ thay đổi, vậy mà cuối cùng lại vẫn là do anh chỉ biết si mê khiến người ta chán ghét.
Cậu đàn em khóa dưới đó có đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè Wechat, cậu ta không chụp mặt Tư Nhạc, nhưng Hạnh Lam làm sao mà không nhận ra được?
"Em không phải nói là nhà có việc, cần phải về nhà một chuyến sao?"
Tư Nhạc thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng giải thích, "Em chỉ tình cờ gặp cậu ta, rồi cùng ăn một bữa cơm mà thôi."
Hạnh Lam nhìn vào mắt cậu.
Thì ra Tư Nhạc có thể khéo léo trong lời nói, không phải vì cậu ấy tài giỏi, mà chỉ vì từ trước giờ anh vẫn luôn chọn tin tưởng cậu mà thôi.
Nói đi nói lại, cũng chỉ là mấy lời đó.
"Thật mà." Tư Nhạc lấy điện thoại ra, "Anh không vui, em sẽ xóa kết bạn với cậu ta ngay bây giờ."
Tư Nhạc quả nhiên xóa WeChat của cậu đàn em đó ngay trước mặt Hạnh Lam.
"Em đã nói, nếu có một ngày em ngoại tình thì cho dù anh có giết em, em cũng cam lòng."
Tư Nhạc ngẩn người.
Hạnh Lam nhìn vào mắt cậu, đột nhiên cảm thấy thật vô nghĩa, thật sự, thật vô nghĩa.
Tình yêu vốn dĩ là không thể giữ mãi được, nhưng anh lại cố chấp muốn nó mãi mãi không thay đổi.
"Chúng ta chia tay đi."
Hạnh Lam từ từ nói.
"A Lam." Tư Nhạc nắm lấy cổ tay anh: "Em thật sự chỉ ăn một bữa cơm cùng cậu ta mà thôi, không có gì hết."
"Chỉ là ăn một bữa cơm." Hạnh Lam nói với vẻ mặt bình thản: "Vậy tại sao không dám nói với anh?"
Tư Nhạc ngẩn người: "Bởi vì em biết anh không thích em gần gũi với người khác, em không muốn nói cho anh biết, sợ anh buồn."
Hạnh Lam nhìn cậu, dường như lại trở về vẻ lạnh lùng như lần đầu hai người gặp mặt, xa cách vạn dặm: "Sau này anh sẽ không quan tâm em gần gũi với ai nữa."
"A Lam." Tư Nhạc ôm lấy anh: "Em không có ý đó."
Hạnh Lam chậm rãi ôm lại cậu, để cậu tựa đầu vào vai anh.
Anh thích Tư Nhạc ôm mình như vậy, khi ôm nhau như thế, nhịp tim của hai người dường như hòa vào nhau, như thể rất gần gũi.
"Bảo Bảo." Tư Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười: "Anh..."
Giọng của Hạnh Lam vang lên bên tai cậu: "Tư Nhạc, tạm biệt."
Tư Nhạc ngẩn người, Hạnh Lam đã đẩy cậu ra, dứt khoát quay lưng bỏ đi.
Tư Nhạc đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh.
Như vậy cũng tốt, phải không?
Sẽ không còn ai quản cậu nữa, không còn ai kiểm tra điện thoại của cậu, chất vấn anh đã đi đâu và gặp ai.
Cậu muốn trò chuyện với ai thì trò chuyện, muốn đi đâu thì đi, không cần phải mất công che giấu, bịa chuyện.
Cậu rất ghét phiền phức.
Như vậy cũng tốt, phải không?