"Trước kia Tinh Bình Tinh An làm tốt ở trước mặt con cũng không khen ai nửa lời, quả nhiên đúng như lời người xưa nói, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
Lục Tinh Hà khẽ cong khóe môi, không hề phản bác.
Thái độ của hắn trong mắt mọi người là đã hoàn toàn thừa nhận thân phận của Sở Nguyệt.
Nhưng Sở Nguyệt lại bị lời nói của Vân Thúy Hà làm cho đỏ mặt, nàng vội vàng đứng dậy thu bát: "Ta đi rửa bát."
Còn chưa đợi Sở Nguyệt rời đi, Lục Tinh Hà đứng lên, bàn tay thon dài cướp đi chén bát trong tay nàng.
"Để ta rửa cho, hôm nay nàng đã đi đường hơn nửa ngày, nàng đi nghỉ trước đi."
Vân Thúy Hà vui mừng nhìn bóng dáng của con trai cả nhà mình.
"Cuối cùng cũng hiểu chuyện, cũng biết đau lòng cho vợ."
Trước kia hắn vẫn không muốn thành thân, cũng không để chuyện này trong lòng, hơn nữa với tình hình trong nhà, bà còn lo lắng, con trai nhà mình sẽ độc thân.
Có điều tính cách của nha đầu Nguyệt Nguyệt lại rất tốt, còn rất thông minh, lớn lên cũng xinh xắn, hẳn là rất khó khiến người ta không thích?
Sở Nguyệt chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng bếp khiến nàng có chút xấu hổ nên múc một chậu nước bê vàotrong phòng, hôm nay chạy bên ngoài cả ngày, lúc về lại làm lòng xào, cả người nhớp nháp, bây giờ nàng chỉ muốn lau người thật nhanh, thay bộ quần áo sạch sẽ.
Nếu có thể đi tắm thì tốt, đáng tiếc nơi này ngay cả phòng tắm cũng không có, nhà vệ sinh đối với nàng như là một cơn ác mộng vậy, mỗi lần đi vệ sinh chỉ lo rằng không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Xem ra phải chờ điều kiện trong nhà tốt hơn sẽ tu sửa một chút, nhất là trần nhà, nhìn qua trông không quá vững chắc, vào mấy ngày đông tuyết rơi sợ rằng sẽ không an toàn, việc này nàng nhất định phải nói một câu với Lục Tinh Hà.
Sở Nguyệt đang suy nghĩ, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Lục Tinh Hà từ bên ngoài đi vào, liếc mắt một cái liền thấy Sở Nguyệt đã cởi áo, trên người mặc áo lót, nàng đang cầm khăn lau người.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đều hiện lên vẻ xấu hổ.
Sở Nguyệt cũng không kinh hoảng gì, chỉ thấy có chút ngượng ngùng, nàng ôm lấy cánh tay, khẽ cắn môi dưới, không nói gì.
Lục Tinh Hà vội vàng xoay người nhắm chặt cửa phòng.
"Thật xin lỗi, ta không biết ngươi ở bên trong... lau người."
Một lúc lâu sau, Sở Nguyệt không nói gì, nàng nhanh chóng mặc quần áo của mình vào.
"Được rồi."
Dù sao hai người cũng là vợ chồng, nếu bản thân phản ứng thái quá sẽ khiến đôi bên đều xấu hổ, chẳng bằng cứ thoải mái, dù sao thì bản thân nàng cũng không có lộ hết toàn bộ.
Hơn nữa, nàng tin rằng Lục Tinh Hà là chính nhân quân tử, sẽ không làm chuyện xằng bậy.
Lục Tinh Hà nghe thấy tiếng, quay người lại thấy Sở Nguyệt đã mặc quần áo, còn quần áo bẩn đang được ngâm trong chậu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lục Tinh Hà nhìn về phía mình, Sở Nguyệt ngẩng đầu lên.