"Không phải người như thế, sao một miếng thịt heo cũng không cho ngươi? Ngươi cũng coi thường ta hay sao?"
Trong lòng La thị cũng có chút tức giận.
Có điều đối tượng tức giận không phải một nhà Vân thị mà là Lí bà tử.
"Nương, nếu hôm qua người không gây chuyện, nói không chừng nay người ta đã chia cho một phần rồi."
Lí bà tử cau mày, thanh âm sắc bén mắng.
"Cái gì! Đây là đang trách lão già này sao?" Bà ta nói xong, liền quay sang nhìn Tôn Đại Trụ, "Đại Trụ, con xem vợ con đúng là không biết lớn nhỏ trước mặt ta, không biết phép tác như vậy, con còn không quản sao?"
La thị cũng không chịu yếu thế.
"Vốn do nương sai trước, sao lại thành con không biết lớn nhỏ rồi? Người còn đòi móng lợn to như vậy, mặt mũi người cũng thật lớn."
Mắt thấy hai người sắp làm lớn chuyện, Tôn Đại Trụ vội tiến lên ngăn cản.
"Được rồi! Hai người có thể yên tĩnh một chút không? Không phải chỉ là một miếng thịt hay sao? Ngày mai rảnh rỗi, con đi lên trấn trên mua một miếng thịt về là được."
Lí bà tử nghe Tôn Đại Trụ nói vậy không khỏi mỉm cười các nếp nhăn trên mặt đều hằn sâu.
"Vẫn là con biết thương nương, nương sẽ chờ thịt của con."
Nói xong, liền quay về nhà mơ mộng về việc ăn thịt.
La thị có chút tức giận liếc Tôn Đại Trụ một cái: "Mua thịt mua thịt, ngươi mở mồm nói là sẽ, nhưng nhà chúng ta có còn thừa tiền đi mua thịt sao? Nhà chúng ta cả ba đứa nhỏ đều phải ăn uống, ngươi không thể vì nương ngươi mà tiêu tiền như vậy."
Tôn Đại Trụ thở dài.
"Còn cách nào khác sao? Còn không phải sợ người mỗi ngày đều gây chuyện ở nhà, mà quả thật bọn nhỏ nhà chúng ta cũng đã lâu không ăn thịt. Mai ta cũng không mua nhiều, tất cả mọi người đều được chia một hai miếng là được."
La thị nghe xong bất đắc dĩ thở dài.
Từ sau khi cha chồng qua đời, cuộc sống mỗi ngày đều bị lão thái thái này quấy rầy, nàng ta thật sự phải chịu không ít uất ức.
…
Sở Nguyệt lấy lòng xào cùng với một ít rau rừng ra, một nhà mấy người vui vẻ ăn cùng cháo gạo lứt.
Lục Tinh Bình lau miệng, con ngươi phát sáng nhìn Sở Nguyệt.
"Đại tẩu, người làm lòng heo như thế nào mà lại ngon như vậy?"
Sở Nguyệt mỉm cười.
"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ cần khử sạch mùi hôi của lòng lợn rồi đem đi xào là được."
Lục Tinh Bình giơ ngón tay cái lên, "Tay nghề của đại tẩu nhất định còn tốt hơn so với đầu bếp ở đại tửu lâu trấn trên!"
Nói đến đại tửu lâu ở trấn trên, Sở Nguyệt không khỏi nghĩ, ở đây mọi người coi lòng lợn như đồ bỏ đi nhưng lại không biết nó là một món ngon, cũng không biết bán công thức này cho đầu bếp ở tửu lâu có được hay không?
Đúng lúc này, Lục Tinh Hà buông đôi đũa trong tay ra, hiếm khi khen một câu.
"Quả thật không tồi."
Ngày thường hắn không nói nhiều, cũng ít khi khen ai, nay lại được nghe hắn khen Sở Nguyệt, Vân Thúy Hà không khỏi vui vẻ.